Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 85: Chương 85. Tam vấn tam đáp với Vân phi nương nương


trước sau

Phượng Vũ Hoành cảm thấy đau đầu. Thất điện hạ là cái quỷ gì?

Lại nhìn nha hoàn trước mặt, nàng sắp xếp lại một chút tri thức về thời cổ đại, nếu là trong cung, thì đây là cung nữ? Trách không được quy củ cao hơn hẳn so với hạ nhân Phượng phủ.

Tiểu cung nữ như hiểu rõ suy nghĩ của Phượng Vũ Hoành, trên mặt vẫn nở ra một nụ cười chuyên nghiệp, phổ cập cho nàng về kiến thức hoàng gia. “Mẫu thân của Thất điện hạ là Chiêu phi, tiếc rằng khi sinh ra điện hạ đã băng huyết mà qua đời. Vân phi nương nương liền đem Thất điện hạ vào Nguyệt Hàn cung nuôi dưỡng, mãi cho đến khi Thất điện hạ thành niên mới một mình lập phủ.”

Nàng gật đầu, đã hiểu, nói vậy thì, Thất điện hạ cùng Huyền Thiên Minh đều là hài tử của Vân phi, chẳng qua là một ân sinh, một ân dưỡng.

“Ta tiến cung từ khi nào?” Nàng đứng dậy, đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, trời cũng dần tối. “Chỉ có một mình ta tiến cung sao?” Nàng nhớ đến Hoàng Tuyền, lại nhớ đến việc mình tiến cung không biết Huyền Thiên Minh có biết không, liền vội vàng hỏi một câu. “Ngự Vương điện hạ đâu?”

Tiểu cung nữ kiên nhẫn giải đáp cho nàng. “Cô nương tiến cung vào buổi trưa, Thất điện hạ còn đưa Hoàng Tuyền cô nương và phu xe về. Ngự Vương điện hạ cũng tới thăm cô nương, nói với nô tỳ khi nào cô nương tỉnh thì báo cho ngài, chuyện bên ngoài điện hạ sẽ xử lý tốt, thỉnh cô nương an tâm nghỉ ngơi.”

Phượng Vũ Hoành yên lòng, Huyền Thiên Minh đã nói sẽ xử lý, vậy thì nhất định có thể xử lý thỏa đáng, khi hồi phủ nàng cũng sẽ không bị thẩm vấn. Quan niệm của người cổ đại thật muốn lấy mạng người, nếu như là ở thế kỷ XXI, chơi đến nửa đêm canh ba mới về nhà là chuyện bình thường.

Đang nói chuyện, lại có một tiểu cung nữ đi vào, trong tay nâng một đôi giày, hành lễ với nàng, sau khi buông giày xuống thì nói. “Thỉnh cô nương thay giày rồi đi đến Quan Nguyệt đài, Vân phi nương nương cho mời.” Nói rồi lui xuống.

“Cô nương thử xem có vừa chân hay không.” Tiểu cung nữ giúp đỡ Phượng Vũ Hoành đi giày. “Giày trái mới làm, Thất điện hạ đã phân phó không được dùng chất liệu vải quá mới, như vậy sẽ không bị lộ.”

Phượng Vũ Hoành thấy Thất điện hạ kia thật đúng là tỉ mỉ, giày mới làm rất vừa vặn, nếu không nhìn kỹ hoa văn trên giày, thì đúng là không thể phân biệt thật giả. Vỏn vẹn một buổi chiều lại có thể làm ra như vậy, quả thực là hiếm có.

“Vừa chân.” Nàng đứng lên chủ động cầm lấy xiêm y đã giặt sạch và hong khô. “Giúp ta chuẩn bị nước rửa mặt, sau khi thay xong ta sẽ đến gặp Vân phi nương nương. Đúng rồi, gọi Hoàng Tuyền tới.”

Tiểu cung nữ gật đầu, làm lễ rồi rời khỏi.

Không lâu sau, Hoàng Tuyền chạy vào, thấy Phượng Vũ Hoành đang thay y phục thì tới giúp một tay.
“Tiểu thư thật sự đã hù chết nô tỳ.” Hoàng Tuyền đến bây giờ còn cảm thấy sợ hãi. “Ngài không biết bơi lại còn dám nhảy xuống sông!”

Phượng Vũ Hoành nguýt. “Không nhảy sông thì chẳng lẽ chờ độc tiễn bắn chết?” Nói đến độc tiễn, trong mắt lại lóe lên tinh quang.

Rốt cuộc là ai muốn đưa nàng vào chỗ chết?

“Đúng rồi.” Nàng nhỏ giọng hỏi Hoàng Tuyền. “Thật điện hạ kia sao lại làm vậy? Tại sao hắn lại cứu chúng ta?”

Hoàng Tuyền vỗ ngực. “Nói tới cũng thật may mắn, mấy tháng trước Thất điện hạ đã ra ngoài thành, hôm nay mới hồi kinh, lại đúng lúc đi thủy lộ. Lúc chúng ta xuống sông không để ý là có một chiếc thuyền, cũng may gặp được Thất điện hạ, nếu không hôm nay... Chỉ sợ số kiếp đã định.” Hoàng Tuyền nói xong liền cúi đầu, càng lúc càng nhỏ giọng.

Nàng được chủ tử phái tới bảo vệ Phượng Vũ Hoành, thế nhưng Phượng Vũ Hoành lại bị ép nhảy sông ngay trước mắt nàng, nếu chủ tử truy cứu việc này, nàng khó tránh khỏi tử tội.

Phượng Vũ Hoành biết được tâm tư của nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nói. “Không sao, không trách ngươi, điện hạ bên kia, ta sẽ tự nói với hắn, ngươi đừng để trong lòng.”

Thanh âm của Hoàng Tuyền có chút nghẹn ngào, nhỏ giọng nói. “Đa tạ tiểu thư.”

Phượng Vũ Hoành thay y phục xong, được tiểu cung nữ dẫn dắt, mang theo Hoàng Tuyền cùng đi đến Quan Nguyệt đài gặp Vân Phi.

Chỉ là vừa ra khỏi tẩm điện, đã nghe thấy một khúc nhạc tự nhiên ưu nhã, du dương trong suốt, thanh dật vô câu.

Tuy Phượng Vũ Hoành không hiểu về nhạc lý, nhưng cũng có thể phân biệt tốt xấu, từng tiếng đàn lọt vào tai nhè nhẹ như đi vào lòng người, chỉ sợ nếu dùng công lực sẽ làm người say mê trong đó.

Tất nhiên Hoàng Tuyền không xa lạ gì tiếng đàn này, mở miệng yếu ớt nói. “Là Thất điện hạ.”

Nàng hơi run, thuận theo thanh âm đưa mắt tìm kiếm, quả nhiên, dưới tán cây hòe trong viện, nam tử ngồi khoanh chân gảy đàn, thanh y tóc đen, không vấn không buộc, không có một chút phóng đãng nào, ngược lại là xuất thần, thanh dật, tao nhã.

Như tỉnh ngộ khi có người đến, nam tử kia thu dần cường độ âm thanh, ung dung tấu lên phần kết cho khúc nhạc, sau đó đặt đàn sang một bên, đứng dậy, thản nhiên cười với Phượng Vũ Hoành.

Dung mạo như họa, y hệt đóa hoa sen nở trên mặt đất của tẩm cung, làm người an tâm, tâm hồn thanh tịnh.

Phượng Vũ Hoành mang theo Hoàng Tuyền quỳ gối hành lễ. “Tham kiến Thất điện hạ, đa tạ điện hạ cứu giúp.”

Thất điện hạ Huyền Thiên Hoa, nhi tử thứ bảy của Thiên Vũ Đế, cũng được Vân phi nuôi nấng trưởng thành, nhưng lại có tính cách hoàn toàn trái ngược với Cửu Hoàng tử Huyền Thiên Minh.

Huyền Thiên Minh tùy hứng làm bậy, ngạo thế cô lập; Huyền Thiên Hoa lại thanh tĩnh nho nhã, là người nhân hậu.

Hai người chẳng phải huynh đệ ruột nhưng lại hơn hẳn huynh đệ ruột, Huyền Thiên Hoa sủng ái và dung túng Huyền Thiên Minh không hề thua kém phụ hoàng và mẫu phi của bọn hắn.

“Dễ như ăn cháo, không cần đa lễ.” Huyền Thiên Hoa thản nhiên mở miệng, thanh âm đều đều như gió mát ôn hoà. “Cửu đệ hiếm khi động tâm cưới phi, ta mừng cho các ngươi.”

Nhiều năm trước, Huyền Thiên Hoa đã được Thiên Vũ Đế phong làm Thuần Vương, nhưng hắn hiếm khi dùng Vương vị xưng “bổn Vương”, vẫn theo thói quen tự xưng “ta”.

“Đi thôi, mẫu phi đang chờ, ta đi cùng các ngươi.” Hắn nói một câu, xoay người đi phía trước, Phượng Vũ Hoành mang theo Hoàng Tuyền đi phía sau, cảm thấy bóng lưng thanh dật xuất thần trước mặt hoàn toàn không hợp với tòa cung điện này.

Quan Nguyệt đài là vị trí cao nhất của Hoàng cung, nghe nói là lúc trước vì nghênh đón Vân phi tiến cung mà Thiên Vũ Đế đặc biệt xây lên. Xây ở bên trong Nguyệt Hàn cung, để cho Vân phi thưởng nguyệt.

Lúc một nhóm Phượng Vũ Hoành đến đó, Vân phi đang ngồi trên đài ăn trái cây, rõ ràng là một nữ nhân ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, sắc đẹp lại được bảo dưỡng đến cả nữ nhân hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cũng không bằng. Phượng Vũ Hoành không thể không cảm thán tay nghề dưỡng nhan sắc của người cổ đại, xem ra còn tiến bộ hơn thời hiện đại.

Huyền Thiên Hoa dẫn đầu tiến lên trước, quỳ một chân trước mặt Vân phi, cung kính nhưng không xa cách nói. “Nhi thần thỉnh an mẫu phi.”

Phượng Vũ Hoành cùng Hoàng Tuyền đồng loạt quỳ xuống, nói. “Dân nữ Phượng Vũ Hoành, tham kiến Vân phi nương nương, nương nương vạn an.”

Tầm mắt của nàng chuyển sang một bên, thấy Thẩm thị đang quỳ cạnh một cái cột bên trong đại điện, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, thân mình run lên.

“Đứng lên đi, trên đất lạnh, đừng quỳ mãi như thế.” Thanh âm của Vân phi lưu loát, hoàn toàn không giống dáng vẻ lười biếng ngồi trên đài ăn trái cây của nàng bây giờ.

Huyền Thiên Hoa đứng lên trước tiên, Phượng Vũ Hoành cũng đứng lên, Hoàng Tuyền cũng đứng dậy, lui vài bước đứng bên cạnh.

Vân phi từ trên đài cao đi xuống, cung trang hoa lệ kéo thật dài về phía sau, trải lên từng bậc thang, xinh đẹp làm lòng người say mê.

Phượng Vũ Hoành nghĩ, Hoàng đế chắc chắn là cực sủng phi tử này, tuy là nàng đã quen mắt với dáng vẻ khuynh thành của Phượng Trầm Ngư, cũng không thể không thán phục thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

“Mẫu phi đến bên này ngồi đi.” Huyền Thiên Hoa rất tự nhiên thay thế chỗ của cung nữ, đỡ Vân phi ngồi xuống ghế dựa, lại đem mâm đựng trái cây cung nữ cầm đến trước mặt nàng.

Vân phi đưa tay ngắt một quả nho đã lột vỏ bỏ vào trong miệng, lúc này mới mở miệng, hỏi Huyền Thiên Hoa. “Nói ngươi dạy tức phụ tương lai của ta đánh đàn, ngươi dạy thế nào rồi?”

Phượng Vũ Hoành vừa nghe lời này, trong lòng liền hiểu rõ, nhanh chóng bước lên trước hành lễ, đáp. “Dân nữ ngu dốt, từ trưa đến giờ vẫn chưa học được một chút dáng vẻ của Thất điện hạ.” Vân phi đã tìm cho nàng một lý do mất tích cả buồi chiều, nàng không thể không biết điều.

Huyền Thiên Hoa vẫn cười nhạt nhòa, mở miệng nói. “Đâu phải đệ muội ngu dốt, là ta đánh đàn quá tùy tính, không có cách thức.”

Phượng Vũ Hoành cũng không nói gì. Đây là quy củ tổ truyền của Huyền gia sao? Đều nhận thân nhân nhanh như thế? Bên kia vừa mở miệng đã kêu Vương phi, tới nơi này, một bên là tức phụ tương lai, một bên là đệ muội, hoàn toàn không cho rằng nàng là người ngoài!

Vân phi tỉ mỉ quan sát Phượng Vũ Hoành, trên mặt không hề thể hiện thái độ, không lạnh cũng không nóng, nhưng lời nói ra đều là đứng về phía nàng. “Ngươi cũng đừng mở miệng đã nói một tiếng dân nữ, bản cung đã nhận ngươi là tức phụ, người cứ gọi ta là mẫu phi giống Minh Nhi và Thiên Hoa là được rồi. Cũng gọi Thiên Hoa là Thất ca đi.”

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng quỳ xuống đất. “Dân nữ không dám.” Việc này đối với người cổ đại mà nói là thiên đại ân điển, nàng vô công bất thụ lộc, người ta là tại vì sao? Lại tốt với nàng như vậy?

“Có gì mà không dám.” Thanh âm của Vân phi vẫn trong trẻo như cũ, ngẩng đầu lên, nói cho tất cả mọi người trong điện nghe thấy, bao gồm cả Thẩm thị. “Đã nhận đại sính lễ của Minh Nhi, thì bản cung cũng nhận ngươi là tức phụ. Bản cung mặc kệ ngươi là ngoại tôn nữ của vị tội thần nào, dù tổ tiên của ngươi có là tặc nhân phạm thượng, thì chỉ cần Minh Nhi tình nguyện, bản cung cũng coi ngươi như hài tử của mình.”

Trong lòng Phượng Vũ Hoành tràn lên cảm kích, nàng biết Vân phi muốn tỏ rõ thái độ cho Thẩm thị biết. Thì ra, ở sau lưng nàng không chỉ có một tòa Ngự Vương phủ của Huyền Thiên Minh, mẫu thân của hắn có thể bảo vệ hắn đến như vậy, có thân nhân như vậy, đời này thật sự không đáng tiếc.

“Tức phụ đa tạ đại ân của mẫu phi.” Một cái dập đầu, trán chạm đất, thành tâm thành ý.

Vân phi hài lòng gật đầu, Huyền Thiên Hoa tự mình đỡ nàng lên, Phượng Vũ Hoành lại nói. “Đa tạ Thất ca.”

Huyền Thiên Hoa chỉ cười không nói.

Đến lúc này Vân phi mới lần nữa tỉ mỉ quan sát Phượng Vũ Hoành, từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt, nửa ngày, lại nói. “Ừ, là hài tử của Diêu gia.” Nàng chỉ vào một cái ghế bên cạnh. “Ngồi đi.”

Phượng Vũ Hoành nói đa tạ, chầm chậm ngồi xuống, đúng mực, tự nhiên, thanh thản.

Vân phi lại hài lòng thêm vài phần.

“Cuộc sống trong nhà thế nào?” Như đang nói chuyện nhà, chợt, Vân phi hỏi một câu như vậy.

Nàng mỉm cười đáp lại. “Điện hạ đưa cho tức phụ một tòa trạch tử, đặt tên là Đồng Sinh hiên, ở rất tốt.”

Trong ánh mắt Vân phi hiện ra khen ngợi, hỏi lại. “Huynh đệ tỷ muội có hòa thuận không?”

Nàng lại đáp. “Đệ đệ Tử Duệ đã sáu tuổi, vô cùng thông minh thân thiết.”

Vân Phi khom người. “Thân nhân trong nhà có khỏe không?”

Trên mặt Phượng Vũ Hoành hiện ra cô đơn. “Ở Hoang Châu xa cách, đã nhiều năm không gặp.”

Vân Phi bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt khó nén ý cười, nhìn Phượng Vũ Hoành gật đầu không ngừng, nói ba tiếng. “Tốt! Tốt! Tốt!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!