Vân phi tam vấn, Phượng Vũ Hoành tam đáp, hoàn toàn từ bỏ Phượng gia ở bên ngoài, cửa phủ chỉ nhận Đồng Sinh hiên, huynh đệ chỉ nhận Phượng Tử Duệ, thân nhân lại là Diêu gia ở tận Hoang Châu.
Đây chính là nữ nhi Diêu gia!
Huyền Thiên Hoa cũng không ngờ đệ muội của mình lại có tâm tư như thế, chẳng qua cũng nghĩ lại, người có thể để Cửu đệ kia động tâm, nào có thể là nữ tử tầm thường. Không khỏi chú ý Phượng Vũ Hoành vài phần.
Vân phi đi vào trong viện vài hước, Phượng Vũ Hoành theo sát sau, thấy Vân phi chỉ vào Thẩm thị ở một góc. “Vậy ngươi có nhận ra người này?”
Phượng Vũ Hoành liếc nhìn nơi ấy, mới phát hiện Thẩm thị đâu có phải quỳ đơn giản như vậy, dưới đầu gối của nàng lót thêm một bãi đá cuội, những viên đá kia đã bị đập nát, mỗi một viên nhỏ đều mang góc cạnh sắc bén. Thân thể mập mạp của Thẩm thị quỳ ở đó, mặt đất đã lênh láng máu, nàng muốn động cũng không dám động.
“Tức phụ nhận ra, đấy là đương gia chủ mẫu Phượng gia, Thẩm thị.” Nàng thu hồi ánh mắt, đáp lời Vân phi.
Vân phi nghe nói là đương gia chủ mẫu liền hừ lạnh một tiếng. “Tốt lắm.” Sau đó xoay người lại, kéo làn váy đi lên đài cao vài bước, đi được một nửa thì dừng lại, quay đầu lại, trên mặt hiện ra một tầng sắc bén. “Trên đời này, không có ai dám lừa gạt bản cung, kể cả Hoàng thượng, hắn cũng không dám. Thẩm thị, ngươi thật to gan!”
Thẩm thị đã sớm bị khí thế của Hoàng cung làm cho mất hồn, huống chi Nguyệt Hàn cung này chính là vị trí huy hoàng nhất Hoàng cung, cũng là nơi mọi người ít lui tới. Trước đây nàng đã nghe nói về Vân phi, trong ấn tượng chính là một phi tử không được sủng ái, nhưng ai có thể nghĩ đến lúc gặp mặt, tất cả mọi thứ trong Nguyệt Hàn cung, bao gồm cả dáng vẻ của Vân phi, dù nhìn thế nào cũng không giống với bốn chữ “không được sủng ái”!
Thẩm thị há miệng run rẩy, muốn mở miệng nói, nhưng hàm răng lại sợ hãi va vào nhau, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra được.
Nàng biết, nếu là Cửu Hoàng tử thì cũng chỉ đánh nàng một roi, có Phượng Cẩn Nguyên, dù thế nào cũng không thể đánh chết nàng tại chỗ.
Nhưng đây là Vân phi, muốn bóp chết mình còn dễ hơn bóp chết một con kiến, cũng chả cần nhìn mặt mũi người nào.
“Thẩm thị.” Thanh âm lạnh như băng của Vân phi lần thứ hai truyền đến. “Ta niệm tình ngươi là thê tử của quan viên nhất phẩm đương triều, không tính toán nhiều với ngươi, gia hạn cho ngươi ba ngày, giao ra ‘Thanh sơn đồ’ cho Ngự Vương điện hạ, mặt khác, nghe nói ngươi có một nữ nhi từ nhỏ có bộ dáng khuynh thành?”
Thẩm thị giật mình, dây cót trong lòng gần như sắp đứt.
“Vậy bản cung liền đưa cho Phượng gia một đạo ý chỉ, đích nữ Phượng gia Phượng Trầm Ngư, trong vòng năm năm, không được tiến cung!”
Một câu nói, dường như bóp nát mộng mẫu nghi thiên hạ của Phượng Trầm Ngư.
Nhưng Thẩm thị lại thở phào nhẹ nhõm, năm năm, cũng tốt. Trầm Ngư của nàng chỉ cần chờ quyết định của Phượng Cẩn Nguyên, chờ Phượng Cẩn Nguyên quyết định phụ tá cho vị Hoàng tử nào, Trầm Ngư nhất định sẽ là chính phi của Hoàng tử ấy. Đương kim Thánh thượng thân thể khoẻ mạnh, trong vòng năm năm chưa thể quy thiên.
Làm sao Vân phi có thể không biết suy nghĩ trong lòng của Thẩm thị, nhưng không muốn so đo với nàng, chỉ nhếch khoé môi, nở nụ cười lạnh, mở miệng nói với Thái giám bên người. “Thay bản cung viết ý chỉ, rồi đi đến Trung cung thỉnh Phượng ấn của Hoàng hậu nương nương, đưa đến Phượng phủ.”
Thái giám lĩnh mệnh mà đi.
Lúc trở về, Huyền Thiên Minh đi theo vào đại điện.
Bạch Trạch giúp hắn đẩy xe lăn đến trước điện, sau khi hạ bái Vân phi, Bạch Trạch lắc mình trở ra, Huyền Thiên Minh giơ tay về phía đài cao của Vân phi. “Mẫu phi không cần đứng cao như thế.”
Vân phi nở nụ cười đi xuống, bộ dáng quát mắng Thẩm thị lúc nãy cũng dáng vẻ bây giờ tựa như hai người khác nhau. “Chuyện bên ngoài Minh Nhi đã xử lý tốt chưa?”
Huyền Thiên Minh gật đầu, sau đó vươn tay về phía Phượng Vũ Hoành.
Nàng theo bản năng đưa tay mình tới, thoáng cái đã bị nắm chặt.
“Thật không biết rốt cuộc là người nào loan tin trong kinh thành, Vương phi của bổn Vương chỉ tiến cung chơi có nửa ngày, bên ngoài lại dám có người nói nàng bị bắt cóc!”
Vân Phi lại làm mặt lạnh. “Người như vậy, đều đáng chết.”
“Vâng.” Huyền Thiên Minh nghiêm túc gật đầu. “Đã giết năm tên.”
Huyền Thiên Hoa ho nhẹ hai tiếng. “Mẫu phi, không còn sớm, nên để Cửu đệ đưa đệ muội xuất cung.”
Vân Phi gật đầu. “Cũng được.” Lại khoát tay chặn lại, nói với một đám cung nữ. “Mang theo lễ vật ra mắt của bổn cung tặng cho tức phụ tương lai cùng xuất cung, để cho tất cả mọi người cùng biết, Phượng gia Nhị tiểu thư là từ nơi nào về nhà.”
Phượng Vũ Hoành cảm kích tạ ân, chủ động đẩy xe lăn cho Huyền Thiên Minh, mọi người cùng nhau lui ra, sau đó Thẩm thị cũng bị hai Thái giám dốc sức lôi đi.
Huyền Thiên Minh ghét bỏ, phân phó hạ nhân. “Tùy tiện tìm một chiếc xe đưa nàng lên, xe ngựa của Ngự Vương phủ ta không có chỗ cho nàng ngồi.”
Huyền Thiên Minh để xe ngựa chạy từ Hoàng cung thẳng đến Phượng phủ, hơn nữa những cung nữ và Thái giám mà Vân phi phái đi tặng lễ gặp mặt tạo thành một đám nào nhiệt.
Kinh thành có luật cấm mọi người đi lại vào tối muộn, nhưng lúc này vẫn có rất nhiều người, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Ngự Vương gia cùng Thuần Vương gia hộ tống Phượng gia Nhị tiểu thư từ Hoàng cung đi ra, hơn nữa Huyền Thiên Minh còn cố ý cho người phân tán tin tức, nói là Phượng Nhị tiểu thư được Vân phi nương nương mời vào trong cung từ buổi trưa.
Đám người kia lúc này mới hiểu được, thì ra Phượng Nhị tiểu thư không bị người khác bắt cóc, người ta tiến cung để gặp gia mẫu tương lai.
Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Phượng phủ cũng biết được tin tức, lúc quản gia Hà Trung báo cáo chuyện này cho chư vị chủ tử trong chính đường, phần lớn mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có người cảm thấy vô cùng tiếc nuối, ví dụ như Phượng Trầm Ngư, ví dụ như Phượng Phấn Đại, còn có Phượng Tử Hạo.
Nhìn đám người kéo nhau ra ngoài, Phượng Vũ Hoành không khỏi cười gằn. “Về cái tin tức ta bị bắt cóc, cũng chính là do loại truyền miệng này, truyền qua truyền lại, ngay cả gốc cũng không tìm thấy.”
Huyền Thiên Minh nhíu mày. “Ai nói tìm không ra, không phải ta đã giết năm tên sao.”
“Nhưng hung thủ thực sự là ai chúng ta cũng không biết, không phải sao?”
Trong xe ngựa yên lặng một hồi, Huyền Thiên Hoa mở miệng trước, hắn nói. “Xem xét lại việc này, hẳn là người của Diêm Vương điện.”
Phượng Vũ Hoành nghe không hiểu, ngồi đợi giải thích.
Huyền Thiên Hoa tiếp tục nói. “Diêm Vương điện là một tổ chức sát thủ trên giang hồ, chuyên nhận tiền để giết người. Nhưng định giá cực cao, có thể trả được tiền, hơn phân nửa đều là người đại phú quý.”
Huyền Thiên Minh nói thay. “Chắc hẳn không phải phụ thân ngươi, hắn không ngu đến mức vẫn còn muốn giết ngươi. Về phần vị chủ mẫu kia, loại không có đầu óc như vậy, người của Diêm Vương điện cũng phải xem thường nàng. Đích huynh, đích tỷ của ngươi lại không có nhiều tiền trong tay, tính toán đến đây, chỉ còn một đối tượng cần lưu ý.”
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, nói. “Ngươi nói là Thẩm gia?”
Huyền Thiên Minh gật đầu. “Thẩm thị không đầu óc cũng không có nghĩa là người nhà họ Thẩm không có đầu óc, nếu không bọn hắn không thể làm ăn lớn như vậy. Thẩm gia muốn bảo vệ phú quý của mình, nhất định phải bảo vệ địa vị của Thẩm thị tại Phượng gia, có những chuyện Thẩm thị không thể tự mình động thủ, bọn hắn sẽ thay nàng xử lý sạch sẽ.”
Phượng Vũ Hoành vặn chặt mi tâm, trầm mặc không nói, Thẩm gia, nếu bọn hắn nhúng tay, thật đúng là khó lòng phòng bị.
“Ban Tẩu!” Bất chợt, Huyền Thiên Minh không khách khí gọi một tiếng.
Phượng Vũ Hoành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lúc nàng nhìn rõ, có một nam tử trẻ tuổi một thân hắc bào đã đứng trước mặt nàng.
“Từ nay về sau ngươi đi theo Vương phi, nàng sẽ là chủ tử của ngươi.” Huyền Thiên Minh trầm giọng phân phó.
Người tên Ban Tẩu kia rất nghiêm túc, quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hoành. “Ban Tẩu bái kiến chủ tử.”
Phượng Vũ Hoành sửng sốt một hồi, nhìn về phía Huyền Thiên Minh.
Hắn nói cho nàng biết. “Ban Tẩu là ám vệ tốt nhất, ngươi mang theo bên người ta mới yên tâm.”
Phượng Vũ Hoành không cự tuyệt, chỉ gật đầu, lên tiếng. “Được.” Trong chớp mắt, Ban Tẩu lắc mình biến mất.
Nàng không thể không cảm thán công phu xuất quỷ nhập thần, Ban Tẩu có thể luyện khinh công đến cảnh giới như vậy, trách không được Huyền Thiên Minh gọi hắn là ám vệ tốt nhất.
“Người của người ở bên cạnh ta, vậy ngươi phải làm sao?” Nàng vẫn còn có chút e ngại.
Huyền Thiên Minh bật cười. “Ngự Vương phủ như tường đồng vách sắt, tuy chân ta đã tàn, những người bình thường cũng không thể tiếp cận, ngươi không cần lo lắng.”
“Vậy ngươi đừng trách Hoàng Tuyền.” Nàng cùng hắn giảng đạo lý. “Vong Xuyên giỏi khinh công, nếu lúc đó có nàng ấy, nhất định sẽ mang theo ta thành công chạy trốn. Nhưng Vong Xuyên đã ra ngoài làm việc cho ta, cho nên việc này không thể trách Hoàng Tuyền.”
Huyền Thiên Minh hừ một tiếng, không nói gì.
Xe ngựa của Ngự Vương nhanh chóng đến Phượng phủ, lần này không chỉ có Ngự Vương, Thuần Vương cũng đi cùng, Phượng Cẩn Nguyên mang theo mọi người trong nhà quỳ gối trước cửa nghênh tiếp.
Huyền Thiên Hoa dẫn đầu xuống trước, chợt nghe người nhà họ Phượng đồng thanh. “Khấu kiến Thuần Vương điện hạ! Thuần Vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Tiếp theo, trong xe ngựa là một chiếc xe lăn, một thân tử bào ngồi trên, trong lòng còn ôm một vị cô nương.
Người nhà họ Phượng hiển nhiên biết đó là Huyền Thiên Minh, nhanh chóng vấn an Ngự Vương.
Đến khi xe lăn đặt xuống đất, mọi người mới nhìn rõ, người Huyền Thiên Minh ôm trong lòng, chính là Phượng gia Nhị tiểu thư, Phượng Vũ Hoành.
Huyền Thiên Minh thả người xuống, Phượng Vũ Hoành chủ động đẩy xe lăn, đẩy Huyền Thiên Minh đi theo Huyền Thiên Hoa, Phượng Cẩn Nguyên cung kính mời vào Phượng phủ.
Phía sau có một dám cung nữ và Thái giám đi vào, người nào trong tay cũng nâng đồ.
Phượng Cẩn Nguyên nghi hoặc, liền hỏi. “Xin hỏi điện hạ, những thứ này là...” Không phải là đưa lễ vật cho Phượng gia chứ?
“Là lễ vật ra mắt mẫu phi tặng cho Hoành Hoành.” Huyền Thiên Minh đáp, giống như là chuyện đương nhiên.
Huyền Thiên Hoa cũng mở miệng nói. “Mẫu phi biết bổn Vương hồi kinh, đã mời đệ muội tiến cung, nhưng lại quên không báo cho Phượng đại nhân, là bổn Vương thất lễ.”
Phượng Cẩn Nguyên bị dọa lắc đầu liên tục. “Không dám không dám. Tiểu nữ nhi có thể vào cung bái kiến Vân phi nương nương, là phúc phần của nàng.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Âm thanh quái gở, xuất phát từ Huyền Thiên Minh.
Hai vị Hoàng tử đồng thời xuất hiện tại Phượng gia, đừng nói là Phượng Phấn Đại, ngay cả Tưởng Dung cùng Trầm Ngư đều thấy choáng mắt.
Tính tình của Huyền Thiên Minh mọi người đều đã lĩnh giáo qua, nhưng đây là lần đầu họ gặp vị Thất điện hạ này. Trước đây chỉ nghe nói Thất Hoàng tử ôn hòa nho nhã, bây giờ mới biết cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy.
Khuôn mặt của Phượng Trầm Ngư giống như đang nhảy múa, ánh mắt nóng bỏng không hề che giấu nhìn về phía Huyền Thiên Hoa.
Phấn Đại tuy cũng bị Huyền Thiên Hoa làm mê đắm, nhưng vẫn vừa ý Huyền Thiên Minh đang ngồi trên xe lăn hơn. Bây giờ nhìn thấy Phượng Vũ Hoành còn nguyên vẹn đứng sau lưng hắn, ngọn lửa đố kỵ lại bắt đầu hừng hực dâng lên.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Phấn Đại chạy về chính đường, đem chiếc giày ở chính đường đến. Lúc trở lại tiền viện, cũng không quản là trường hợp nào, trực tiếp vọt tới trước mặt Huyền Thiên Minh, đem chiếc giày chuyển tới trước mắt hắn. “Điện hạ, có người nói là nhặt được giày của Nhị tỷ tỷ ở bờ sông ngoài thành.”