Huyền Thiên Minh không nhìn chiếc giày kia, chỉ nhìn chằm chằm vào Phượng Phấn Đại hơn nửa ngày.
Phấn Đại vốn có tâm hồn thiếu nữ, đâu có chịu nổi khi hắn nhìn như vậy, ngay lập tức đỏ mặt, cúi đầu, bắt đầu ngại ngùng.
Huyền Thiên Minh nghĩ mãi không ra, buột miệng hỏi Phượng Vũ Hoành. “Người kia là ai?”
Phượng Vũ Hoành nói cho hắn. “Thứ xuất của quý phủ, Tứ tiểu thư.”
“À.” Hắn kéo dài âm cuối, roi trong tay động đậy.
Phượng Cẩn Nguyên sao có thể không biết Huyền Thiên Minh đang cáu kỉnh, nhanh chóng quát mắng Phấn Đại. “Trở về! Ai cho phép ngươi nói chuyện trước mặt điện hạ!”
Phấn Đại không cam lòng. “Nhưng đây rõ ràng là giày của Nhị tỷ tỷ...” Nàng vừa nói vừa nhìn lại chân của Phượng Vũ Hoành, thấy dưới làn váy thấp thoáng một mũi hài.
Cũng không biết lấy lá gan ở đâu ra, nàng dùng một tay nâng làn váy của Phượng Vũ Hoành lên. Chỉ thấy một đôi giày hoàn hảo không chút tổn hại trên chân Phượng Vũ Hoành, giống như đúc chiếc giày nàng cầm trên tay.
Phấn Đại khó có thể tin, sững sờ tại chỗ, chợt cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, chỉ thấy Huyền Thiên Minh vươn tay ra nắm chặt cổ tay trái nàng.
Nàng kích động, cảm thấy một dòng nước ấm chảy ra từ giữa cổ tay.
Tiếc thay, dòng nước ấm lập tức biến thành đau đớn thê thảm, nghe một tiếng “răng rắc”, Huyền Thiên Minh bất chợt dùng sức, trực tiếp bẻ gãy cổ tay trái của Phượng Phấn Đại!
Phượng Phấn Đại không kịp hét lên tiếng nào, trợn mắt, ngất đi.
Hàn thị bị dọa đến hồn phách đều bay mất, nhào tới ôm chặt Phấn Đại, thất thanh khóc rống.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn thấy điệu bộ này, đâu dám để Hàn thị gây thêm động tĩnh, hắn sợ nếu tiếp tục chọc giận Huyền Thiên Minh thì ái thiếp của hắn sẽ bị đánh chết. Vì thế nhanh chóng phân phó. “Mau đưa Tứ tiểu thư và Tứ di nương trở về phòng!” Hắn không dám nói thỉnh đại phu.
Huyền Thiên Minh hơi xoay người, giúp đỡ Phượng Vũ Hoành sửa lại làn váy. “Cái cần xem các ngươi cũng đã xem, giày của Hoành Hoành nhà chúng ta vẫn luôn đi trên chân, người nào dám nói lung tung, bổn Vương sẽ phái người tới lấy đầu lưỡi của hắn.”
“Thần, nhớ rồi.” Phượng Cẩn Nguyên ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Huyền Thiên Hoa, chỉ hy vọng vị Thất điện hạ luôn đối xử tử tế với người khác này có thể giúp hắn nói vài câu.
Huyền Thiên Hoa trầm tĩnh liếc Phượng Trầm Ngư một cái, biểu tình trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, lời nói ra lại là nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên. “Mặc dù ta với Minh Nhi là huynh đệ, cũng sẽ không vô lễ đến mức ở trước mặt người khác mà vén y phục. Thôi, Phượng đại nhân nên thỉnh đại phu xem thương thế cho Tứ tiểu thư đi.”
Cuối cùng cũng nghe được câu này, Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng sai người đi mời đại phu.
Lúc này, chỉ thấy Huyền Thiên Minh khoát tay, một vị đại Thái giám ở phía sau lập tức tiến lên, mở chiếu chỉ trong tay, nói vang lên. “Ý chỉ đến! Phượng Trầm Ngư tiếp chỉ!”
Mọi người Phượng gia đều thấy mơ hồ, không ai có thể nghĩ tới bất chợt có một đạo ý chỉ hạ xuống cho Phượng Trầm Ngư.
Trầm Ngư kinh ngạc tiến lên vài bước, quỳ xuống nghe chỉ, những người phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống đất. Chợt nghe đại Thái giám kia nói. “Phụng Hoàng hậu nương nương, Vân phi nương nương có ý, đích nữ Phượng gia Phượng Trầm Ngư, trong vòng năm năm không được bước vào Hoàng cung nửa bước, khâm thử! Tạ ân!”
Trầm Ngư cảm thấy đầu mình nổ “đùng” một tiếng!
Nàng không suy nghĩ đơn giản giống Thẩm thị, năm năm, đó là độ tuổi đẹp nhất của nàng! Không được tiến cung, có nghĩa là không được tiếp xúc với những người quyền quý ở trung tâm, có nghĩa là không được tham gia các cung yến của Hoàng cung trong vòng năm năm, không gặp được người muốn gặp, thì Phượng gia cũng sẽ tìm cách cho nàng gặp. Nhưng chẳng lẽ ngồi chờ ở nhà thì có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ sao? Dù có gả cho người có địa vị, nhưng mất đi năm năm này, lại khiến nàng tốn công tính toán cho tương lai!
Ý chỉ này, quả thực là chặn đường lui của nàng.
Nhưng có thể không nhận sao? Rõ ràng là không được.
“Dân nữ tiếp chỉ, tạ ân.” Đầu chạm xuống đất, trong lòng Phượng Trầm Ngư dâng lên hận ý ngập trời.
“Đều đứng lên đi.” Lại là thanh âm quái gở của Huyền Thiên Minh. “Mang đương gia chủ mẫu của bọn họ vào.”
Lập tức có người nhấc Thẩm thị vào trong viện. Đúng, là nhấc, chân Thẩm thị đã hoàn toàn không đi được.
Phượng Trầm Ngư nhìn mẫu thân của nàng, nhìn đầu gối chảy máu của nàng cùng vết thương trên mặt bị Huyền Thiên Minh đánh kia, nửa điểm thương cảm cũng không có. Nàng biết, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều do lỗi của vị mẫu thân này, đều bởi vì mẫu thân tham tài, mới chọc giận Vân phi, chôn vùi tiền đồ của nàng.
Nàng hận Thẩm thị.
“Nhớ cho rõ, trong vòng ba ngày phải đem ‘Thanh sơn đồ’ thực sự đến Ngự Vương phủ, bằng không đừng trách bổn Vương vô tình.” Huyền Thiên Minh ném ra câu nói cuối cùng, vỗ tay Phượng Vũ Hoành, rốt cuộc cũng bãi giá rời đi.
Tiền viện của Phượng gia lại chất đầy lễ vật của Phượng Vũ Hoành, cũng giống như cái ngày hạ sính lễ ấy, miễn cưỡng nhắc nhở tất cả mọi người: Phượng Vũ Hoành nàng, dù là ai cũng không thể coi nhẹ.
Lão thái thái mỏi mệt phân phó hạ nhân. “Đều đưa đến Đồng Sinh hiên đi!”
Phượng Vũ Hoành đi tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, hơi thi lễ. “Hôm nay trên đường đến xem cửa tiệm, không nghĩ rằng có người mời tiến cung, quên không nói một tiếng cho phụ thân, mong phụ thân đừng trách.”
Phượng Cẩn Nguyên biết đây cũng không phải lỗi của nàng, lắc đầu không nói gì, nhớ tới cổ tay đã bị bẻ của Phượng Phấn Đại, không khỏi oán trách. “Ngự Vương điện hạ ra tay hơi nặng.”
Phượng Vũ Hoành nói ngược lại. “Nữ nhi cũng không hiểu Tứ muội muội làm như vậy rốt cuộc là có ý gì, đều là cô nương chưa xuất giá, cứ vậy mà vén váy nữ nhi lên, vì sao Tứ muội muội lại làm như vậy?”
“Sát tinh!” Bất thình lình, Phượng Tử Hạo đang được hạ nhân dìu lại nói ra hai chữ này. “Cũng bởi vì ngươi, trong nhà đã có bao nhiêu người bị đánh? Ngươi chính là sát tinh!”
“Tử Hạo nói không sai...” Thẩm thị nằm dưới đất cũng cố gắng gượng dậy, hung tợn nhìn Phượng Vũ Hoành. “Ngươi chính là sát tinh!”
“Thật sao?” Ánh mắt Phượng Vũ Hoành trở nên lạnh lẽo. “Mẫu thân vẫn nên suy nghĩ cẩn thận xem ‘Thanh sơn đồ’ kia rốt cuộc là đang ở đâu, nếu hết kỳ hạn ba ngày mà vẫn chưa có, chỉ sợ tai họa sẽ càng khủng khiếp hơn.”
Nàng không phải đang hù dọa người, ngay cả Phượng gia cũng biết kết cục nếu không giao nộp ‘Thanh sơn đồ’, lão thái thái tỏ thái độ đầu tiên. “Cẩn Nguyên, thông báo cho Thẩm gia, nói bọn hắn giao ‘Thanh sơn đồ’ ra đây cho ta!” Trong lòng nàng biết rõ, số của cải mà Thẩm thị vơ vét được, hơn nửa đều mang về nương gia. Đặc biệt là thứ tranh chữ cổ này, chắc chắn Thẩm gia muốn bán lấy tiền.
Phượng Cẩn Nguyên vội vàng phân phó thủ hạ đi làm, lại quay đầu lại nhìn mọi người trong viện, quyết định. “Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai, trừ Phấn Đại, tất cả mọi người đi tới Phổ Độ tự dâng hương, cầu phúc cho Phượng gia.”
Rốt cuộc, mọi người ai đi đường nấy, mỗi người đều lo lắng, cõi lòng đầy tâm sự, cũng không ai biết tại sao Phượng Cẩn Nguyên muốn mọi người đi dâng hương vào thời điểm này.
Cả ngày nay, bắt đầu bằng việc Cửu Hoàng tử đến, kết thúc cũng bằng việc Cửu Hoàng tử đến , không khác nào một lịch trình mạo hiểm.
Cửu Hoàng tử vừa nâng Phượng Vũ Hoành lên tận trời, vừa chà đạp Phượng phủ, không ai cảm thấy dễ chịu với tư vị này.
Lão thái thái đi chậm lại vài bước, chờ tất cả mọi người tản đi, lúc này mới quay đầu nói với Phượng Cẩn Nguyên nói. “Trầm Ngư năm nay mười bốn tuổi, dù thế nào trong lòng ngươi cũng phải có tính toán, không thể làm hỏng.”
Phượng Cẩn Nguyên hiểu rõ ý tứ của lão thái thái, đã qua năm mươi tuổi vẫn chưa lập Thái tử, chín vị Hoàng tử, không ai tầm thường , hắn là Tả Thừa tướng, tất nhiên sẽ trở thành ứng cử viên bị lôi kéo hàng đầu. Chỉ là hắn luôn làm việc cẩn thận, địa vị của hắn trong triều cũng như chỗ đứng của Phượng gia trong kinh thành không phải dễ có được, không thể dễ dàng tỏ rõ lập trường. Những năm này hắn đã quan sát, vốn cảm thấy Cửu Hoàng tử là người có hy vọng nhất, nhưng hôm nay đã không còn như vậy, vậy thì những người còn lại... Lão thái thái nói đúng, đây là thời điểm làm nên quyết định.
Trên đường hồi Đồng Sinh hiên, Tử Duệ nắm chặt tay Phượng Vũ Hoành, dường như sợ nếu buông ra thì tỷ tỷ của hắn sẽ biến mất lần nữa.
Phượng Vũ Hoành cười hắn. “Ngươi đã lớn rồi, sao cứ dính lấy ta như vậy?”
“Ngươi cứ để hắn như vậy đi.” Diêu thị mở miệng. “Người trong cung cũng thật là, không chịu báo một tiếng nào về phủ, Tử Duệ đến cơm tối cũng không ăn, chỉ sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện.”
Tay nhỏ của Phượng Tử Duệ nắm chặt hơn, nói. “Tử Duệ chỉ biết tỷ tỷ sẽ không xảy ra chuyện, vị điện hạ kia rất lợi hại, tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì.” Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu hài tử, vừa nghĩ đến việc Huyền Thiên Minh bẻ tay Phấn Đại lại hoảng sợ. “Tay của Tứ tỷ tỷ sẽ không bị chặt đứt chứ?”
“Không đâu.” Nàng vỗ vỗ đầu Tử Duệ. “Có thể nối lại được” Lúc Huyền Thiên Minh ra tay, nàng biết rất rõ, nhìn thì tàn nhẫn, nhưng vẫn để lại con đường sống. Suy cho cùng thì Phấn Đại còn nhỏ, vẫn có thể phát triển, nếu có thể mời đại phu y thuật cao minh, chỉ cần chăm sóc tốt thì sẽ trở lại như cũ. Mà nàng không cho rằng ngay cả một đại phu nối xương Phượng phủ cũng không mời được.
Đêm đó, không có viện nào trong Phượng phủ có thể ngủ ngon. Tất cả mọi người trong Kim Ngọc viện đều truyền đến âm thanh gào thét như ác quỷ. “Sát tinh! Phượng Vũ Hoành, ngươi chính là sát tinh!”
An thị phân phó hạ nhân. “Phái thêm người đến bảo vệ Tam tiểu thư, đừng làm nàng sợ.”
Hàn thị vẫn đang chăm sóc thương thế cho Phấn Đại, những thanh âm gào thét kia đi vào trong tai Phấn Đại, nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Còn Kim Trân ở Như Ý viện đang dựa vào cửa sổ, nhìn về phía Kim Ngọc viện, trong lòng nổi nên trào phúng, không ngờ Đại phu nhân cũng có ngày hôm nay, xem ra phong thuỷ đang dần dần lưu chuyển. Không khỏi thấy may mắn khi mình lựa chọn đúng phe.
Còn lão thái thái, mấy tiếng “sát tinh” này khiến nàng nhớ đến một người. “Triệu ma ma.” Nàng đứng dậy. “Ngươi đi đến phòng chứa củi xem Tử Dương đạo trưởng thế nào rồi.”
Triệu ma ma vội vã rời đi, lúc trở về, sắc mặt trắng bệch.
“Sao vậy?” Lão thái thái cùng trở nên khẩn trương.
Chợt nghe Triệu ma ma run rẩy nói. “Lão thái thái, Tử Dương đạo trưởng, hắn... Chết rồi.”
“Cái gì?” Lão thái thái kinh hãi, ngã ngồi trên giường nhỏ. “Chết rồi?”
“Oái! Người chú ý đến cái eo.” Triệu ma ma nhanh chóng khuyên nhủ. “Bị cắt cổ.”
Một hồi lâu lão thái thái mới phục hồi lại tinh thần, cân nhắc một chút, lại hỏi một câu. “Hắn có để lại cái gì không?”
Triệu ma ma gật đầu. “Mặt đất có tám chữ lớn màu đỏ.”
“Viết cái gì?”
“Sát tinh không diệt, Phượng phủ đại nạn.”
Tám chữ này như cái búa đánh thẳng vào nội tâm lão thái thái, nàng nhớ Phượng Tử Hạo từng chỉ vào Phượng Vũ Hoành nói rằng từ sau khi nàng ta hồi phủ, người nào cũng bị thương, chẳng lẽ thật sự là sát tinh?
Cái chết của Tử Dương được lão thái thái phong tỏa, trừ Phượng Cẩn Nguyên, ai cũng không được biết Tử Dương đạo trưởng đã không còn trên đời, đương nhiên cũng không được phép biết về tám chữ hắn viết bằng máu. Phượng Cẩn Nguyên lại nói. “Chuyện đến nước này, dù nàng là sát tinh, chúng ta cũng không thể đuổi đi.”
Một đêm náo loạn của Phượng phủ không hề ảnh hưởng đến Phượng Vũ Hoành ở Đồng Sinh hiên, bởi vì cách khá xa, lời chửi thê lương của Thẩm thị căn bản không truyền đến. Nhưng nàng lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, cứ cảm thấy có việc sắp phát sinh, nhưng không thể nghĩ ra là gì.
Từ cửa sau truyền đến “rầm” một tiếng, Phượng Vũ Hoành lập tức trở mình, chạy vội tới chỗ âm thanh kia phát ra.