Bệnh viện Trung ương, thế kỷ 21.
"Kéo!"
"Gạc!"
"Chỉ số sinh tồn ổn định!"
Không khí trong phòng phẫu thuật căng như dây đàn. Dưới ánh đèn sáng choang, Lý An Băng đứng ở vị trí chủ đạo, đôi mắt cô tập trung cao độ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên vầng trán được che bởi chiếc mũ phẫu thuật. Dao mổ trong tay cô ổn định như đá tảng, từng đường rạch, từng mũi khâu đều chính xác đến từng milimet.
Cô là một huyền thoại của khoa ngoại thần kinh. Mới 26 tuổi, nhưng đã là bác sĩ phẫu thuật chính cho những ca mổ phức tạp nhất.
"Ca phẫu thuật thành công!"
Sau 32 tiếng đồng hồ liên tục đứng trong phòng mổ, câu nói cuối cùng của y tá phụ trách vang lên. Cả ê-kíp thở phào nhẹ nhõm. Lý An Băng đặt dụng cụ xuống, cơ thể đã mỏi rã rời. Cô đã thành công tách một khối u não ở vị trí hiểm hóc, giành lại một mạng người từ tay tử thần.
Nhưng cô đã quên mất, tử thần không bao giờ thích bị cướp đi con mồi.
Khi cô vừa quay người định bước ra ngoài, một cơn đau nhói từ tim ập đến. Mọi thứ trước mắt cô tối sầm lại. Cô ngã xuống sàn, ý thức chìm dần vào bóng tối vô tận. Suy nghĩ cuối cùng của cô chỉ là: "Ít nhất, bệnh nhân đã được cứu sống..."
…
Cảm giác đầu tiên khi Lý An Băng tỉnh lại là một cơn đau đầu như búa bổ. Khắp người cô ê ẩm, và trong không khí không phải là mùi thuốc khử trùng quen thuộc, mà là một mùi hương thảo mộc và gỗ đàn hương nồng đậm.
Cô khó nhọc mở mắt. Trần nhà không phải là màu trắng của bệnh viện, mà là một mái vòm bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo. Cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, phủ chăn gấm đỏ thêu hình phượng hoàng. Căn phòng được trang trí toàn một màu đỏ rực, giống như... một phòng tân hôn thời cổ đại.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi! Người làm nô tỳ sợ chết khiếp!"
Một cô bé mặc trang phục a hoàn đang quỳ bên giường, khóc nức nở.
Tiểu thư? Nô tỳ? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Đúng lúc này, một luồng ký ức xa lạ, không thuộc về cô, đột ngột tràn vào não bộ như một cơn lũ. Đau đớn, hỗn loạn, và đầy tuyệt vọng.
Cô, bây giờ, không còn là Lý An Băng nữa. Cô là Diệp An Băng, con gái mười sáu tuổi của Lễ bộ Thượng thư Diệp Khiêm, một vị quan vừa bị thất sủng vì can gián Hoàng đế.
Và hôm nay, là ngày đại hỉ của cô.
Nhưng chú rể của cô không phải là một công tử nhà lành. Chú rể của cô là Phong Dạ Thần – Cửu Vương gia của triều Đại Việt, người được mệnh danh là "Chiến Thần" vì những chiến công hiển hách nơi sa trường, nhưng cũng nổi tiếng tàn nhẫn và máu lạnh, nghe tên đã khiến người ta run sợ.
Trớ trêu thay, vị Chiến Thần bất khả chiến bại đó lại đang nằm trên giường bệnh, thoi thóp chờ chết. Nửa năm trước, sau khi dẹp yên một cuộc bạo loạn ở biên cương trở về, anh ta đột nhiên trúng một loại kỳ độc, toàn thân tím tái, thuốc thang vô hiệu.
Hoàng đế, vì thương tiếc một vị tướng tài, đã nghe lời của Khâm Thiên Giám, ban hôn cho con gái của tội thần Diệp Khiêm với Cửu Vương gia, gọi là "xung hỉ", hy vọng dùng phúc khí của tân nương để cứu mạng Vương gia.
"Xung hỉ"? Nghe thật nực cười. Đây rõ ràng là một mũi tên trúng hai đích. Vừa có thể trấn an dư luận, vừa có thể thuận lý thành chương loại bỏ đi con gái của một vị quan gai mắt. Bởi vì trong thánh chỉ còn có một dòng chữ đẫm máu: Nếu Vương gia không qua khỏi, Vương phi xung hỉ phải tuẫn táng theo chồng.
Ý Yên, hay Diệp An Băng của bây giờ, cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nguyên chủ vì quá sợ hãi và tuyệt vọng, đã đập đầu vào cột tự vẫn, nhưng không chết, tạo cơ hội cho linh hồn của Lý An Băng nhập vào.
"Trời ạ, đây là kịch bản máu chó gì vậy?" cô thầm rủa trong lòng. Kiếp trước chết vì cứu người, kiếp này lại phải chết thay cho người?
Đúng lúc cô còn đang hoang mang, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Một bà ma ma mặc trang phục sẫm màu, mặt mày nghiêm khắc bước vào.
"Diệp tiểu thư, giờ lành đã đến. Vương gia đang chờ cô." Bà ta liếc nhìn cô một lượt, giọng nói không một chút cảm xúc. "Dù là sống hay chết, hôm nay cô cũng đã là người của Cửu vương phủ. Mau đi theo ta."
Hai a hoàn khác tiến tới, định dìu cô dậy.
Họ thực sự muốn đưa cô đến một cái đám cưới ma, đến bên cạnh một người đàn ông sắp chết, và sau đó là chờ đợi để bị chôn sống cùng anh ta.
Ý Yên siết chặt nắm tay giấu trong tay áo rộng. Đôi mắt cô, vốn đang hoang mang, bỗng trở nên sắc bén và kiên định lạ thường.
Không. Tôi là Lý An Băng. Tôi là một bác sĩ. Và bác sĩ, không bao giờ chấp nhận cái chết một cách vô lý như thế này. Phải sống. Bằng mọi giá, phải sống sót!