Ý Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn áp sự hỗn loạn trong lòng. Cô biết, kể từ giờ phút này, mỗi một lời nói, mỗi một hành động của cô đều có thể quyết định đến sự sống chết của chính mình. Cô không còn là bác sĩ Lý An Băng được mọi người kính trọng nữa, mà là Diệp An Băng, một con tốt thí không hơn không kém.
Cô đứng dậy, sự yếu đuối sợ hãi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự điềm tĩnh đến lạnh lùng. Cô liếc nhìn bà ma ma kia, giọng nói không卑躬屈膝, cũng không kiêu ngạo, chỉ đơn giản là một sự thông báo.
"Được. Dẫn đường đi."
Bà ma ma hơi sững lại trước thái độ của cô. Bà ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối phó với một cô gái khóc lóc, gào thét, chứ không phải là một người bình tĩnh đến đáng sợ như vậy. Nhưng bà ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.
Ý Yên đi theo sau, đầu óc hoạt động với tốc độ tối đa. Cô đang tự đặt ra những câu hỏi của một bác sĩ. "Kỳ độc"? Là loại độc tố gì? Triệu chứng cụ thể ra sao? Có gây suy hô hấp không? Có ảnh hưởng đến tuần hoàn không? Cô cần phải trực tiếp quan sát bệnh nhân. Mọi thứ trong ký ức của Diệp An Băng đều quá mơ hồ, chỉ toàn là những lời đồn đại đáng sợ.
Hành lang của Cửu vương phủ dài và lạnh lẽo, không có một chút không khí hỷ sự nào. Càng đến gần phòng của Phong Dạ Thần, không khí càng trở nên nặng nề, sát khí gần như ngưng tụ lại. Đứng gác bên ngoài không phải là thái giám hay a hoàn, mà là những binh lính mặc giáp đen, ánh mắt sắc như dao, trên người tỏa ra mùi máu tanh của chiến trường. Đây là những thuộc hạ thân tín, đã cùng Vương gia vào sinh ra tử. Ánh mắt họ nhìn cô không có sự tôn trọng dành cho một Vương phi, chỉ có sự thù địch và cảnh giác. Họ xem cô như một vật xui xẻo được đưa đến để làm phiền chủ nhân của họ trong những giờ phút cuối cùng.
Khi bà ma ma đẩy cánh cửa phòng ngủ chính ra, một mùi thuốc bắc nồng nặc và mùi tử khí nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi Ý Yên.
Căn phòng rất rộng, nhưng lại vô cùng trống trải và lạnh lẽo. Ánh nến leo lét chiếu lên một chiếc giường lớn ở trung tâm. Và trên giường, là người đàn ông được mệnh danh là Chiến Thần.
Anh ta nằm đó, bất động. Gương mặt vốn được miêu tả là tuấn mỹ vô song giờ đây lại phủ một màu tím tái đáng sợ. Đôi môi khô nứt, hơi thở vô cùng yếu ớt, gần như không thể cảm nhận được. Nếu không phải lồng ngực còn phập phồng rất nhẹ, người ta sẽ nghĩ đây đã là một cái xác.
Ý Yên bước đến gần giường. Bản năng của một bác sĩ trỗi dậy, lấn át cả nỗi sợ hãi. Cô cần phải kiểm tra.
"Dừng lại!"
Một giọng nói khàn khàn, đầy uy lực vang lên, chặn cô lại. Một trong những tướng lĩnh thân cận của Vương gia, tên là Lâm Phong, bước ra, tay đặt trên chuôi đao. "Vương gia đang nghỉ ngơi, không ai được làm phiền."
"Ta là Vương phi của ngài ấy," Ý Yên nói, giọng bình tĩnh. "Ta muốn xem tình hình của phu quân ta, không được sao?"
"Một nữ nhân như cô thì biết gì?" Lâm Phong gằn giọng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. "Đừng giở trò gì ở đây, nếu không đừng trách đao của ta vô tình."
Ý Yên không hề nao núng. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn. "Vậy các người thì biết gì? Chỉ biết đứng đây nhìn chủ nhân của các người từ từ chết đi thôi sao? Một đám thái y bất tài trong cung không cứu được ngài ấy, các người cũng tin rằng không ai trên đời này có thể cứu được nữa à?"
Lời nói của cô như một nhát dao, đâm thẳng vào nỗi đau và sự bất lực của họ. Sắc mặt của Lâm Phong và những binh lính khác đều trở nên vô cùng khó coi.
Đúng lúc không khí đang căng như dây đàn, một giọng nói yếu ớt nhưng đầy nội lực từ trên giường vang lên.
"...Để... cho cô ta... lại đây."
Là Phong Dạ Thần. Anh ta đã tỉnh lại, đôi mắt phượng hẹp dài hé mở, nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt đó, dù mệt mỏi, nhưng vẫn sắc bén như một con ưng đang hấp hối, sẵn sàng tung ra cú mổ cuối cùng.
Lâm Phong và những người khác lập tức lùi lại.
Ý Yên bước đến bên giường. Cô không hề sợ hãi trước ánh mắt của anh ta. Cô đưa tay ra, định bắt mạch cho anh.
"Ngươi... muốn làm gì?" Phong Dạ Thần hỏi, giọng nói đứt quãng.
Ý Yên nhìn thẳng vào mắt anh, một cuộc đối đầu không lời diễn ra. Cô biết đây là cơ hội duy nhất của mình.
"Vương gia, tôi không phải là một tiểu thư khuê các bình thường. Tôi biết y thuật," cô nói dối không chớp mắt, nhưng giọng điệu lại vô cùng tự tin. "Cái gọi là 'kỳ độc' của chàng, tôi có cách chữa trị."
Một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt trong đôi mắt của Phong Dạ Thần. Anh ta đã nghe quá nhiều lời hứa hẹn sáo rỗng.
"Tại sao... ta phải tin ngươi?"
Ý Yên mỉm cười, một nụ cười đầy tự tin và thách thức. Cô cúi người xuống, ghé sát vào tai anh ta, nói bằng một giọng chỉ đủ cho hai người nghe.
"Bởi vì chàng không còn lựa chọn nào khác. Tin tôi, chàng có thể sống. Không tin tôi, chàng chắc chắn sẽ chết. Mà chàng chết, thì tôi cũng phải chết theo. Mạng của tôi đang buộc vào mạng của chàng, tôi sẽ không dại dột mang nó ra đùa giỡn."
Cô đứng thẳng dậy, nhìn anh ta một cách bình thản. "Bây giờ, chúng ta hãy lập một giao kèo."
"Ta cứu chàng, đổi lại, chàng phải dùng cả đời này để bảo vệ ta an toàn."
"Chỉ cần ta còn sống, không ai được phép làm tổn hại đến ta, dù là Hoàng đế. Chàng đồng ý không, Cửu Vương gia?"
Cả căn phòng chìm vào im lặng. Phong Dạ Thần nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt. Lần đầu tiên, có người dám ra điều kiện với anh ta, đặc biệt là trong tình cảnh này. Sự dũng cảm, điềm tĩnh và có phần ngạo mạn của cô, đã khơi lên một tia sáng cuối cùng trong ý chí sinh tồn của anh ta.
Sau một hồi lâu, anh ta khẽ gật đầu, một cái gật đầu gần như không thể nhận ra.
Giao kèo sinh tử, đã được thiết lập.