Trời đổ mưa bất chợt, như thể ai đó vừa nghiêng đổ cả một góc trời xám xịt.
Cô co ro đứng trước hiên quán sách nhỏ đầu ngõ, tay che lên mái tóc đã ướt sũng. Từ xa, một chàng trai chạy vội qua, không mang ô, áo sơ mi dính sát vào người, ướt đến mức lạnh lẽo. Anh dừng lại khi thấy cô chìa tay ra, chiếc ô màu lam nhạt nghiêng sang phía anh.
“Anh ướt hết rồi.”
Giọng cô nhỏ, ấm và hơi run vì gió.
Anh nhìn cô một giây, đôi mắt đen sâu như có điều gì đó không thể chạm tới.
“Cảm ơn.”
Chỉ hai chữ, khô khốc, nhưng giọng trầm ấm lạ lùng.
Họ đi cùng nhau một đoạn ngắn, không ai nói thêm gì. Tiếng mưa rơi đều đặn, rì rào trên mặt đường, xen lẫn tiếng tim cô đập gấp gáp trong lồng ngực. Cô không biết tên anh, chỉ nhớ ánh mắt ấy – ánh mắt nhìn qua màn mưa, vừa xa vừa gần, như thể một giấc mơ thoáng qua mà cả đời khó quên.
Khi đến ngã rẽ, anh dừng lại.
“Cảm ơn cô lần nữa. Tôi rẽ hướng này.”
Anh nhận lấy chiếc ô, mở ra, đi khuất dần giữa làn mưa trắng xóa.
Cô đứng nhìn theo, lòng dâng lên một cảm giác lạ – không phải thương, cũng chẳng phải thích. Chỉ là… muốn gặp lại.
Năm ấy, cô mười tám tuổi, vừa rời quê lên thành phố học đại học. Cô tin vào những cuộc gặp tình cờ, tin rằng thế giới này rộng lớn nhưng nếu ai đó có duyên, họ sẽ gặp nhau lần nữa.
Cô không biết, người con trai trong cơn mưa hôm đó tên là Minh – sinh viên năm cuối khoa Kinh tế, đi làm thêm khắp nơi để trả viện phí cho mẹ.
Còn cô – An – cô gái nhỏ mang trong lòng niềm tin ngây ngô rằng chỉ cần đủ chân thành, thì tình yêu sẽ tự tìm đường đến.
Hai tháng sau, An vô tình thấy lại anh ở khuôn viên trường.
Anh ngồi bên góc thư viện, trước mặt là đống sách chồng cao. Dáng anh gầy, ánh mắt vẫn sâu và mệt mỏi như hôm nào.
Cô đứng xa, không dám lại gần, chỉ khẽ mỉm cười – nụ cười mà anh không thấy.
Những ngày sau, cô bắt đầu tìm cớ để gặp anh.
Một lần tình cờ ở căng tin, cô ngồi đối diện, giả vờ đang học bài.
Một lần khác, cô hỏi mượn sách mà biết rõ anh là người mượn cuối.
Rồi một lần, cô để quên ô ở thư viện, và anh là người mang trả lại.
“Lần này, đến lượt tôi trả ơn.”
Anh nói, giọng khẽ như gió.
Cô cười, ánh mắt sáng trong. “Vậy là chúng ta huề rồi.”
Từ ngày ấy, họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.
Anh ít cười, nhưng khi cười lại rất hiền. Cô hay nói, đôi khi vụng về, nhưng sự chân thành khiến người khác khó mà dửng dưng.
Anh kể về mẹ – người phụ nữ bệnh yếu đang ở quê, và giấc mơ mở công ty riêng để đổi đời.
Cô kể về tuổi thơ ở miền biển, về những buổi chiều ngồi ngắm sóng mà tưởng tượng tương lai.
Họ giống như hai đường thẳng song song, không cắt nhau, nhưng vẫn cùng đi trong cùng một hướng.
Một buổi tối, trời lại đổ mưa.
An trú dưới mái hiên ký túc xá, nhìn dòng người vội vã chạy qua. Mưa tạt vào gương mặt cô, lạnh buốt nhưng dễ chịu.
Minh xuất hiện, tay cầm chiếc ô màu lam nhạt – chính chiếc ô cô từng cho anh mượn năm trước.
“Anh còn giữ à?” – cô ngạc nhiên.
“Ờ… Quên trả.” Anh cười khẽ. “Cũng có thể là không nỡ.”
Cô nhìn anh, ánh đèn đường hắt lên khiến đôi mắt anh sáng hơn, như có gì đó chạm vào tận tim cô.
Hôm ấy, họ đi cùng nhau thật lâu, không ai nói về tương lai, cũng chẳng ai nói về tình yêu. Chỉ có mưa, tiếng bước chân và một khoảng im lặng vừa vặn giữa hai người.
Sau đêm đó, cô biết mình đã thích anh.
Là thứ tình cảm lặng lẽ, không cần đáp lại, chỉ cần được ở gần anh là đủ.
Anh không nói gì, nhưng không tránh né. Anh nhận lấy mọi quan tâm của cô – những hộp cơm cô mang đến, những tin nhắn chúc ngủ ngon, những buổi sáng đợi trước cổng trường.
Cô nghĩ, có lẽ anh cũng có chút rung động.
Nhưng đến khi anh tốt nghiệp, cô mới hiểu ra, một người như anh – sống trong trách nhiệm, gánh nặng, và tổn thương – không dám hứa hẹn điều gì.
Ngày anh rời thành phố, cô tiễn anh ra bến xe.
Mưa lại rơi, như năm nào.
Anh nói khẽ: “Đừng đợi, An à.”
Cô mỉm cười, dù nước mắt đã tràn nơi khóe mắt.
“Em biết.”
Nhưng cô vẫn đứng nhìn xe lăn bánh đi xa, đến khi chỉ còn lại làn khói trắng mờ ảo.
Cơn mưa hòa vào nước mắt, vị mặn như ký ức đầu đời.
Năm mười tám tuổi, cô gặp anh trong cơn mưa đầu tiên.
Mười năm sau, cô vẫn nhớ — không phải vì mưa, mà vì người từng đứng dưới mưa cùng cô năm ấy.