Quán cà phê nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, bảng hiệu gỗ sờn phai theo năm tháng, mùi cà phê rang lẫn với hương nhài thoang thoảng trong không khí. Cô thường đến đây học, đọc sách, và đôi khi chỉ để trốn khỏi cái ồn ã ngoài kia.
Ngày hôm đó, cô ngồi ở góc cửa sổ, tách cà phê sữa còn bốc khói, cuốn sổ tay mở dang dở. Cơn mưa ngoài trời rơi đều, từng giọt đập lên ô cửa kính trong suốt.
Một dáng người quen thuộc bước vào.
Minh.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jeans sẫm màu, mái tóc ướt nhẹ. Khi thấy cô, anh thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ gật đầu chào.
“Trùng hợp nhỉ.” – anh nói, giọng trầm ấm.
“Có lẽ… chúng ta có duyên với những ngày mưa.” – cô đáp, nửa đùa nửa thật.
Anh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng khiến không gian như sáng hơn. Anh chọn chỗ ngồi đối diện, gọi một ly đen đá, không đường.
Họ nói chuyện vài câu vụn vặt – về trường, về bài thi, về những buổi làm thêm mệt nhoài. Cô phát hiện ra anh đang làm phục vụ buổi tối ở quán ăn nhỏ để tiết kiệm tiền. Anh kể chuyện một cách bình thản, như thể khó khăn chỉ là chuyện thường ngày.
“Anh không thấy mệt sao?” – cô hỏi.
“Có chứ. Nhưng nếu dừng lại thì mọi thứ còn mệt hơn.”
Câu nói khiến cô im lặng. Anh không biết rằng, chính sự điềm tĩnh ấy khiến cô càng thêm thương.
Từ hôm đó, cô đến quán cà phê ấy thường xuyên hơn. Ban đầu là tình cờ, sau này là cố ý. Cô mang theo bài vở, máy tính, ngồi hàng giờ chỉ để đợi anh xuất hiện – đôi khi anh đến, đôi khi không.
Có những hôm, anh ngồi đối diện cô, mỗi người một góc bàn, không ai nói gì. Tiếng mưa ngoài hiên như một bản nhạc quen thuộc.
Anh đọc tài liệu, cô viết bài, lâu lâu ngẩng lên, ánh mắt họ chạm nhau một thoáng, rồi lại vội quay đi.
Những buổi tối đó, thời gian dường như ngừng trôi.
Một hôm, cô mang theo một chiếc bánh ngọt nhỏ, đặt trước mặt anh.
“Cho anh. Em mới học làm, chưa chắc ngon đâu.”
Anh nhìn chiếc bánh, rồi nhìn cô.
“Em không cần làm vậy.”
“Vì sao?”
“Vì… anh không có gì để đáp lại.”
Cô khẽ cười, giọng nhẹ như hơi thở:
“Em đâu cần anh đáp lại. Chỉ cần anh nhận thôi.”
Anh im lặng, sau đó lấy muỗng cắt một miếng nhỏ, ăn rất chậm.
“Ngon thật.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào nụ cười hiếm hoi ấy – một nụ cười vừa đủ khiến trái tim cô run rẩy.
Những ngày sau đó, họ trở nên thân thiết hơn, không cần lý do.
Cô biết anh thích đọc sách về kinh tế, không uống cà phê sữa vì “ngọt quá”.
Anh biết cô thích mưa, sợ sấm chớp, và luôn mang theo một chiếc ô màu lam nhạt.
Cứ như vậy, giữa hai người hình thành một nhịp điệu kỳ lạ: không tỏ tình, không hứa hẹn, nhưng cũng chẳng rời xa.
Một buổi chiều, khi quán sắp đóng cửa, cô hỏi:
“Nếu một ngày anh đạt được tất cả những gì anh muốn, anh sẽ làm gì đầu tiên?”
Anh suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Có lẽ sẽ về quê. Mẹ anh yếu lắm. Anh muốn bà thấy con trai mình sống tốt.”
“Còn tình yêu thì sao?”
Anh cười nhạt:
“Không phải thứ anh dám nghĩ đến bây giờ.”
Câu trả lời khiến cô nghẹn lại. Cô biết anh có lý do, nhưng vẫn thấy đau.
Cô chợt hiểu: có những người, vì quá bận gánh trên vai trách nhiệm, nên không còn chỗ cho tình yêu.
Tối đó, cô về phòng, mở sổ, viết dòng chữ đầu tiên trong trang mới:
“Anh chưa từng hứa điều gì,
nhưng em vẫn tin vào những ngày mưa.”
Thời gian trôi đi, mưa vẫn rơi, quán cà phê vẫn mở cửa mỗi chiều.
Cô vẫn ngồi góc cũ, bên tách cà phê ấm và chiếc ghế đối diện trống không.
Anh bận hơn, xuất hiện ít dần. Những tin nhắn cô gửi đôi khi không còn được trả lời.
Nhưng cô vẫn đến, vẫn đợi, vẫn tin rằng chỉ cần kiên nhẫn, một ngày nào đó anh sẽ lại bước vào quán, với chiếc áo ướt nhẹ và nụ cười mơ hồ năm nào.
Một tối muộn, cô vẫn ngồi đó, nhìn mưa ngoài hiên, bàn tay nắm chặt chiếc ô lam nhạt.
Người chủ quán già nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
“Cháu đợi ai à?”
Cô cười: “Vâng, nhưng chắc hôm nay anh ấy không đến.”
Bà gật gù, giọng trầm ấm:
“Có người ta đợi được một buổi, có người đợi cả đời. Nhưng cháu à, đôi khi người ta không biết rằng mình đang đợi một người không còn quay lại.”
Cô im lặng rất lâu.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi.
Có những mối quan hệ không tên, không bắt đầu, cũng chẳng kết thúc.
Chúng chỉ tồn tại giữa hai trái tim, lặng lẽ như tiếng mưa trong đêm – nghe được, nhưng chẳng ai giữ nổi.