tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 1: Gặp Gỡ Dưới Tán Cây Ngân Hạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Mười Một.

Sài Gòn những ngày cuối năm không có mùa thu rõ rệt như Hà Nội, nhưng sân trường đại học dường như lại tự mình tạo ra một mùa thu riêng. Những cây ngân hạnh, món quà từ một chương trình giao lưu sinh viên quốc tế nhiều năm trước, đồng loạt trút lá. Từng chiếc lá vàng hình quạt chao nghiêng trong cơn gió nhẹ, trải thành một tấm thảm vàng rực rỡ trên lối đi.

An Hạ yêu khoảng thời gian này nhất.

Cô chọn một chiếc ghế đá khuất sau gốc cây lớn nhất, nơi có thể nhìn bao quát cả khoảng sân mà không bị ai làm phiền. Cô đặt giá vẽ xuống, đôi tay mảnh khảnh bắt đầu lướt những đường phác thảo đầu tiên bằng than chì. Cô không vẽ lại khung cảnh trước mắt một cách máy móc. Cô vẽ lại cái hồn của nó. Cái màu vàng óng của lá, sự tĩnh lặng của không gian, và cả nỗi buồn man mác của một mùa sắp tàn.

Mái tóc dài của cô khẽ bay trong gió, vài sợi vương trên gò má trắng ngần. Đôi mắt cô tập trung tuyệt đối vào trang giấy, trong veo và tĩnh lặng, dường như cả thế giới ồn ào ngoài kia đều không thể chạm tới. Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, một thế giới của màu sắc và những đường nét.

Cô không hề hay biết, khoảnh khắc ấy, cô đã lọt vào ống kính của một người khác.

Tách.

Tiếng màn trập của một chiếc máy ảnh cơ vang lên rất khẽ, gần như chìm lẫn vào tiếng lá xào xạc.

Tuấn Khang hạ chiếc máy ảnh Leica cổ điển của mình xuống, nhìn vào bức hình vừa chụp được qua khung ngắm. Anh sững lại một giây. Trong khung hình, hình ảnh cô gái ngồi vẽ dưới tán lá vàng đẹp như một bức tranh của Monet. Ánh nắng hoàng hôn xiên qua kẽ lá, viền một đường sáng mờ ảo quanh mái tóc cô, tạo nên một quầng sáng dịu dàng. Anh đã đi chụp ảnh dạo rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên, anh có cảm giác muốn lưu giữ một khoảnh khắc mãi mãi.

Anh không phải là người hay bắt chuyện với người lạ. Thế giới của Tuấn Khang, thiếu gia của tập đoàn T&K, luôn được bao bọc bởi những quy tắc, những mối quan hệ xã giao và sự kỳ vọng nặng nề của gia đình. Câu lạc bộ nhiếp ảnh này là nơi trú ẩn duy nhất của anh, nơi anh có thể là chính mình, một chàng trai yêu nghệ thuật, chứ không phải một người thừa kế.

Nhưng hôm nay, có một điều gì đó thôi thúc anh bước tới.

An Hạ nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ đến gần. Cô ngẩng lên, hơi nhíu mày. Trước mặt cô là một chàng trai có vẻ ngoài vô cùng nổi bật. Anh ta cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng lại toát lên khí chất sang trọng. Gương mặt anh ta rất đẹp, những đường nét góc cạnh, sống mũi cao thẳng, nhưng thứ thu hút người khác nhất lại là đôi mắt. Một đôi mắt sâu, tĩnh lặng, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn và sự xa cách khó tả.

"Chào bạn," Tuấn Khang lên tiếng, giọng nói có chút ngượng ngùng, khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng của anh. "Mình là thành viên mới của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Mình thấy... khoảnh khắc này đẹp quá nên đã tự ý chụp một tấm. Xin lỗi nếu làm phiền bạn."

Anh ta đưa chiếc máy ảnh ra, cho cô xem lại bức hình trên màn hình nhỏ.

An Hạ nhìn vào bức ảnh. Cô phải thừa nhận, anh ta chụp rất đẹp. Bố cục, ánh sáng, và quan trọng nhất là cái hồn của khoảnh khắc đều được bắt trọn. Bức ảnh không chỉ ghi lại hình ảnh, mà còn ghi lại cả cảm xúc.

"Đẹp thật," cô buột miệng khen, rồi lại cảm thấy hơi ngại. "Bạn chụp ảnh rất có hồn."

"Cảm ơn bạn," Tuấn Khang mỉm cười, nụ cười hiếm hoi khiến tảng băng trên mặt anh ta như tan chảy. "Mình là Tuấn Khang. Còn bạn?"

"Mình là An Hạ, khoa Thiết kế Đồ họa."

"Bức tranh của bạn..." Anh liếc nhìn vào giá vẽ. "Cũng rất có hồn."

Cuộc trò chuyện đầu tiên của họ bắt đầu như vậy. Ngượng ngùng, đơn giản, nhưng lại có một sự kết nối vô hình của hai tâm hồn đồng điệu về nghệ thuật. Họ nói về ánh sáng, về màu sắc, về cách một cơn gió cũng có thể thay đổi cảm xúc của một khung cảnh.

Khi hoàng hôn đã tắt hẳn, họ mới chào nhau ra về. An Hạ thu dọn đồ đạc, lòng có một cảm giác xao xuyến kỳ lạ. Còn Tuấn Khang, trên đường trở về căn biệt thự xa hoa, anh cứ xem đi xem lại bức ảnh đã chụp.

Anh biết, ngày hôm nay, anh đã không chỉ chụp được một bức ảnh đẹp. Anh đã vô tình bắt được vào ống kính của mình một nàng thơ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.