tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 2: Hai Thế Giới Khác Biệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi gặp gỡ đầu tiên, Tuấn Khang và An Hạ bắt đầu có nhiều cơ hội chạm mặt nhau hơn ở câu lạc bộ. Họ không nói chuyện nhiều, phần vì tính cách cả hai đều có phần hướng nội, phần vì An Hạ cảm nhận được một khoảng cách vô hình nào đó giữa mình và chàng trai này.

Cô không biết anh là thiếu gia tập đoàn T&K, nhưng cô có thể thấy điều đó qua chiếc đồng hồ hàng hiệu trên tay anh, qua chiếc xe hơi sang trọng thỉnh thoảng lại đến đón anh sau buổi học, và qua cả cách những thành viên khác trong câu lạc bộ đối xử với anh – một sự nể trọng xen lẫn e dè. An Hạ tự biết thân phận mình, cô chỉ muốn tập trung vào việc học và theo đuổi đam mê, không muốn vướng vào những mối quan hệ phức tạp.

Thế nhưng, Tuấn Khang lại không nghĩ vậy. Hình ảnh của An Hạ, cô gái có đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu, đã vô tình trở thành một nguồn cảm hứng mãnh liệt cho anh. Anh bắt đầu chụp rất nhiều ảnh của cô. Đôi khi là chụp lén, khi cô đang chăm chú đọc sách trong thư viện, khi cô đang mỉm cười nói chuyện với bạn bè. Đôi khi, anh lại lấy hết can đảm, đến gần và hỏi: "An Hạ, mình có thể chụp một tấm ảnh của bạn được không?"

An Hạ thường từ chối, nhưng thỉnh thoảng, trước ánh mắt chân thành của anh, cô lại mềm lòng.

Bước ngoặt trong mối quan hệ của họ diễn ra vào một buổi chiều, khi câu lạc bộ tổ chức một buổi triển lãm nhỏ để trưng bày các tác phẩm xuất sắc nhất. Tác phẩm của Tuấn Khang được treo ở vị trí trung tâm. Đó là bức ảnh anh chụp An Hạ vào ngày đầu tiên họ gặp gỡ, dưới tán cây ngân hạnh. Bức ảnh được anh đặt tên là "Nàng Thơ".

Bức ảnh lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ai cũng phải trầm trồ trước vẻ đẹp của nó, và bắt đầu xì xầm bàn tán về mối quan hệ giữa "nhiếp ảnh gia" và "nàng thơ". An Hạ cảm thấy vô cùng bối rối và có chút tức giận. Cô không thích bị trở thành tâm điểm chú ý.

Cô tìm Tuấn Khang ở một góc khuất, giọng có chút trách móc: "Tại sao bạn lại trưng bày bức ảnh đó mà không hỏi ý kiến mình?"

Tuấn Khang nhìn cô, ánh mắt anh không hề có vẻ hối lỗi, mà lại đầy sự nghiêm túc. "Bởi vì đối với mình, đó là tác phẩm đẹp nhất mình từng chụp. Mình muốn chia sẻ vẻ đẹp đó với mọi người."

Anh dừng lại, rồi nói tiếp, giọng nói trầm xuống. "Mình biết có lẽ mình đã làm bạn khó xử. Mình xin lỗi. Nhưng An Hạ à, mình thật sự rất muốn tìm hiểu về bạn. Không phải với tư cách là một nhiếp ảnh gia và người mẫu. Mà là một người bạn."

Lời nói thẳng thắn và chân thành của anh khiến sự tức giận trong lòng An Hạ tan biến. Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, và lần đầu tiên, cô thấy được sự cô đơn ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách đó.

"Thế giới của mình và bạn... rất khác nhau," cô nói khẽ, gần như là một lời từ chối.

"Khác nhau thì đã sao?" Tuấn Khang đáp lại. "Bạn yêu hội họa, mình yêu nhiếp ảnh. Cả hai chúng ta đều đang cố gắng tìm kiếm và lưu giữ lại cái đẹp. Mình thấy, chúng ta không khác nhau nhiều đến vậy đâu."

Anh chìa tay ra. "Cho mình một cơ hội, được không? Để chúng ta có thể trở thành những người bạn thực sự, cùng nhau chia sẻ về nghệ thuật."

An Hạ nhìn bàn tay của anh. Một bàn tay rất đẹp, những ngón tay thon dài, mạnh mẽ. Đó là bàn tay của một nghệ sĩ. Cô do dự một lúc lâu, rồi cũng nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay anh.

Cái bắt tay đó, đã phá vỡ bức tường thành vô hình giữa hai thế giới của họ.

Họ bắt đầu dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Tuấn Khang thường đến xem An Hạ vẽ, anh có thể ngồi hàng giờ im lặng quan sát cách cô pha màu, cách cô đi từng nét cọ. Còn An Hạ thì lại cùng anh đi khắp các con hẻm của Sài Gòn, kiên nhẫn chờ đợi anh bắt được một khoảnh khắc ánh sáng hoàn hảo.

Anh kể cho cô nghe về áp lực phải kế thừa sự nghiệp của gia đình, về sự ngột ngạt khi phải sống theo một kịch bản được viết sẵn. Cô kể cho anh nghe về ước mơ mở một phòng tranh nhỏ, về gia đình bình dị nhưng ấm áp của mình.

Họ càng nói chuyện, lại càng thấy tâm hồn mình đồng điệu. Anh là thiếu gia giàu có nhưng lại thiếu thốn sự tự do và thấu hiểu. Cô tuy không có vật chất, nhưng lại có một thế giới tinh thần vô cùng phong phú. Họ như hai mảnh ghép, bù đắp cho những gì mà người kia còn thiếu.

Một tình yêu trong sáng và sâu sắc, đã bắt đầu nảy mầm từ chính sự khác biệt của hai thế giới đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.