tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 15: Thế Giới Sụp Đổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Hạ không nhớ mình đã về đến phòng trọ như thế nào. Cô chỉ nhớ mình đã bước đi, rồi gần như là chạy, không có một phương hướng nào. Tiếng còi xe, ánh đèn đường, dòng người hối hả, tất cả lướt qua cô như những thước phim câm vô nghĩa.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng trọ đóng lại, bức tường thành mang tên "lòng tự trọng" mà cô đã cố gắng dựng lên cũng sụp đổ tan tành. Cô trượt người xuống sàn, lưng tựa vào cánh cửa lạnh ngắt. Nỗi đau mà cô đã kìm nén suốt buổi nói chuyện giờ đây bùng lên như một cơn lũ, nhấn chìm lấy cô.

Cô bật khóc. Không phải là tiếng khóc nức nở, mà là những tiếng nấc nghẹn ngào, đau đớn đến xé lòng. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, nóng hổi, lăn dài trên gò má.

Tại sao? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

Những lời nói của Tuấn Khang cứa vào tim cô còn đau hơn cả ngàn vạn mũi dao. "Thế giới của chúng ta quá khác biệt." "Tôi mệt mỏi rồi." "Tôi cần một người có thể giúp tôi, chứ không phải một người để tôi phải bận tâm lo lắng."

Mỗi một chữ, mỗi một lời, đều là sự xác nhận cho những gì mẹ anh đã nói. Cô là gánh nặng. Tình yêu của cô là sự phiền phức. Sự tồn tại của cô đã cản trở con đường của anh.

Những ngày sau đó, thế giới của An Hạ chỉ còn lại một màu xám xịt. Cô nhốt mình trong phòng, không đến trường, không trả lời điện thoại của bạn bè. Cô không ăn, cũng không ngủ được. Cả cơ thể và tâm hồn cô đều kiệt quệ.

Mọi thứ trong căn phòng nhỏ này đều trở thành vật chứng cho sự ngu ngốc của cô. Bức phác thảo dang dở trên giá vẽ, có hình bóng của một chàng trai đang cầm máy ảnh. Chiếc ly gốm méo mó họ cùng làm ở Lái Thiêu. Cuốn sách ảnh mà anh đã tặng cô. Tất cả đều ở đó, chế giễu sự tan vỡ của cô.

Cô đã từng nghĩ tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Nhưng cô đã lầm. Trước hiện thực khắc nghiệt, trước sự khác biệt về đẳng cấp, tình yêu của cô thật nhỏ bé và vô giá trị.

Sau ba ngày chìm trong đau khổ, Mai, cô bạn thân cùng lớp, vì quá lo lắng đã tìm đến tận phòng. Cô ấy dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, và kinh hoàng khi thấy An Hạ tiều tụy, hốc hác như một cái bóng.

"An Hạ! Cậu bị làm sao thế này?" Mai hốt hoảng, vội vàng kéo cô dậy. "Cậu và anh Tuấn Khang... cãi nhau à?"

An Hạ chỉ lắc đầu, không còn sức để nói.

Mai không hỏi thêm nữa, cô ấy chỉ im lặng ở bên cạnh, nấu cho An Hạ một ít cháo loãng, ép cô ăn. "Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được hành hạ bản thân mình như vậy."

Trước khi về, Mai đặt lên bàn một tờ rơi. "Đây là thông báo học bổng du học ở Pháp của khoa mình. Hạn chót nộp hồ sơ là cuối tuần này. Mình biết bây giờ không phải lúc, nhưng cậu tài năng như vậy, đừng bỏ lỡ cơ hội. Coi như... đi để thay đổi môi trường một chút."

Khi chỉ còn lại một mình, An Hạ cầm tờ rơi lên. Nước Pháp. Kinh đô của nghệ thuật. Một nơi xa xôi, một thế giới hoàn toàn khác.

Ý nghĩ rời đi, ban đầu chỉ mơ hồ, giờ đây lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cô nhìn quanh căn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả thành phố này, mỗi một con đường, mỗi một góc phố, đều có ký ức của cô và anh. Ở lại đây, làm sao cô có thể sống tiếp? Làm sao cô có thể chữa lành vết thương khi mà mọi thứ xung quanh đều không ngừng nhắc cô nhớ về nỗi đau?

Cô không thể ở lại đây. Cô phải đi.

Đi không phải để theo đuổi một ước mơ cao xa nào nữa. Mà là để trốn chạy. Trốn chạy khỏi những ký ức, trốn chạy khỏi Tuấn Khang, và trốn chạy khỏi chính bản thân yếu đuối, thảm hại của mình lúc này.

Một sự quyết tâm lạnh lẽo trỗi dậy từ đống tro tàn của sự tuyệt vọng. Cô sẽ đi. Cô sẽ quên anh. Cô sẽ sống một cuộc sống mới, ở một nơi không ai biết cô là ai, không ai biết về tình yêu đã chết của cô.

Cô sẽ chứng minh cho anh ta, cho mẹ anh ta, và cho chính bản thân mình thấy, rằng cô không phải là gánh nặng của bất kỳ ai.

An Hạ ngồi vào bàn, lau khô nước mắt. Cô mở laptop, tìm đến trang web đăng ký học bổng. Bàn tay run rẩy của cô bắt đầu gõ những dòng chữ đầu tiên trên bản đăng ký.

Mỗi một con chữ, đều được viết nên từ nỗi đau và sự tan vỡ. Chuyến đi này, sẽ là cách duy nhất để cô có thể tái sinh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.