Trần Mộng Dao không thích sự ồn ào. Cô tìm thấy sự an ủi trong những góc khuất, nơi thời gian dường như trôi chậm lại, tách biệt khỏi nhịp sống điên cuồng của Thượng Hải. Chiều thứ Ba, cô tìm đến "Sách Cổ Longtang" – một thư viện kiêm phòng trà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm cổ kính ở khu phố cũ. Nơi đây, mùi giấy cũ và trà mộc quyện vào nhau, tạo nên một thứ "thanh âm" rất riêng, chỉ những người tìm kiếm sự tĩnh lặng mới nghe thấy.
Mộng Dao ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều hẽm vào qua khung kính, phủ một lớp bụi vàng lên trang sách cũ kỹ. Cô đang miên man trong câu chuyện về một tình yêu thời Dân Quốc, khi tiếng xô đổ nhẹ khiến cô giật mình. Một chồng sách rơi xuống từ giá cao, và một cuốn trong số đó suýt chạm vào mũi giày của một người đàn ông đang đứng gần đó.
"Ôi, tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi anh," Mộng Dao vội vàng cúi xuống nhặt sách, mặt ửng hồng vì ngượng. Khi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Đó là một người đàn ông xa lạ, nhưng lại sở hữu vẻ đẹp sắc sảo đến kinh ngạc. Anh không mặc vest công sở thường thấy, mà là một chiếc áo sơ mi lụa màu than chì, mở cúc trên cùng, tay áo xắn nhẹ lên đến khuỷu tay mạnh mẽ. Khí chất uy quyền của anh lấn át cả không gian yên tĩnh nơi đây.
Lý Hạo Thiên – tên anh lướt qua tâm trí cô như một dòng điện. Cô từng thấy ảnh anh trên các tạp chí kinh tế, nhưng ngoài đời, anh còn cuốn hút hơn gấp bội.
"Không sao," Lý Hạo Thiên đáp, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực, ánh mắt anh quét qua cuốn sách trong tay cô – một tập thơ Đường cổ điển. "Cô quan tâm đến những thứ đã cũ kỹ thế này sao?"
Mộng Dao hơi bối rối trước câu hỏi trực diện. "À... vâng. Tôi thích những câu chuyện cũ, và những bản in hiếm." Cô ngập ngừng nhìn vào cuốn sách nghệ thuật thư pháp cổ đang cầm trên tay anh. "Anh cũng vậy sao? Tôi nghĩ anh sẽ không ở một nơi như thế này."
Lý Hạo Thiên khẽ nhếch mép, một nụ cười gần như vô hình. "Có lẽ." Anh đặt cuốn sách của mình xuống một cách thong thả, bước lại gần hơn một chút, thu hẹp khoảng cách. Ánh mắt anh khóa chặt lấy cô. "Cô đến đây thường xuyên à?"
Mộng Dao cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. "Vâng, khá thường xuyên. Nơi này... có một sự yên bình khó tìm thấy ở Thượng Hải." Cô nhìn quanh, rồi lại nhìn anh, cố gắng đọc vị con người bí ẩn này. "Tôi chưa từng thấy anh ở đây bao giờ."
Lý Hạo Thiên nhướng một bên mày, ánh mắt anh càng trở nên sâu thẳm. "Tôi cũng vậy." Anh chìa tay ra, không phải để bắt tay, mà để giúp cô nhặt một cuốn sách khác vừa lăn xa ra. "Có lẽ chúng ta chỉ vừa tìm thấy thanh âm của riêng mình." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như thể đang nói một mật mã chỉ hai người họ hiểu. "Cô tên gì?"
Mấy ngày sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ ở "Sách Cổ Longtang", hình ảnh và giọng nói của Lý Hạo Thiên vẫn lởn vởn trong tâm trí Trần Mộng Dao. Cô cố gắng gạt bỏ sự bồn chồn khó tả đó để tập trung vào công việc. Cô là một phóng viên trẻ của tờ Kinh Tế Thượng Hải, và nhiệm vụ "bất khả thi" vừa được giao là phỏng vấn Chủ tịch Lý Hạo Thiên – người đàn ông quyền lực và kín tiếng nhất thành phố. Anh ta hiếm khi xuất hiện trên truyền thông, và việc cô được chọn là một cơ hội vàng, nhưng cũng đầy áp lực.
Sáng thứ Sáu, Mộng Dao đến tòa nhà chọc trời của Tập đoàn Hạo Thiên ở Lujiazui. Cô choáng ngợp trước sự xa hoa, tráng lệ của tiền sảnh, và sự hối hả, nhộn nhịp của những con người làm việc tại đây. Cô được hướng dẫn lên tầng cao nhất. Cánh cửa phòng làm việc của Chủ tịch Lý mở ra, và một luồng khí lạnh phả vào mặt cô.
Ngồi sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, với tầm nhìn bao quát cả Thượng Hải dưới chân, chính là Lý Hạo Thiên. Anh không mặc áo sơ mi lụa như hôm đó, mà là một bộ vest đen được may đo tinh xảo, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh. Ánh mắt anh sắc bén như dao, nhưng khi nó chạm vào cô, một tia sáng quen thuộc thoáng qua, một tia sáng mà cô đã thấy ở thư viện.
"Cô Trần Mộng Dao? Đúng giờ đấy. Mời ngồi." Giọng anh trầm ấm, đầy quyền lực, khiến Mộng Dao thoáng giật mình bởi sự quen thuộc và vì anh chính là người cô cần phỏng vấn.
Cô cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp nhất có thể, đặt tập tài liệu và máy ghi âm lên bàn. "Vâng. Chào Chủ tịch Lý. Rất vinh dự được phỏng vấn anh."
Lý Hạo Thiên tựa lưng vào ghế, đan hai tay vào nhau, ánh mắt không rời cô. "Vinh dự sao? Tôi nghe nói cô không thích những thứ 'quá phô trương' hay 'ồn ào' như một tập đoàn tài chính. Cô thích những nơi 'yên bình' hơn, phải không?" Anh khéo léo gợi nhắc về cuộc gặp gỡ ở thư viện, khiến Mộng Dao thoáng đỏ mặt.
"À... Vâng, mỗi nơi đều có giá trị riêng, Chủ tịch Lý. Tôi tin rằng ngay cả trong sự ồn ào của kinh doanh, vẫn có những câu chuyện và 'thanh âm' độc đáo đáng để khám phá." Cô cố gắng dẫn dắt cuộc trò chuyện trở lại chủ đề công việc.
Lý Hạo Thiên nhếch mép, ánh mắt trở nên sắc sảo hơn, như đang thử thách cô. "Vậy cô định khám phá 'thanh âm' gì từ tôi? Các con số tăng trưởng? Hay những bí mật đằng sau những bản hợp đồng bạc tỷ?"
Đột nhiên, Lý Hạo Thiên cúi người về phía trước một chút, thu hẹp khoảng cách. Giọng anh hạ thấp đầy gợi cảm, chỉ đủ cho hai người nghe thấy. "Ồ? Cô muốn đi sâu đến mức đó sao, Mộng Dao? Cô có chắc là cô đã sẵn sàng để khám phá tất cả 'thanh âm' của tôi không?" Anh nhấn mạnh tên cô, như muốn nói rằng cuộc phỏng vấn này sẽ không chỉ dừng lại ở công việc.
Mộng Dao nuốt khan, cảm thấy hoàn toàn mất thế chủ động dưới ánh nhìn thiêu đốt của anh. Tim cô đập thình thịch. Cô biết mình nên gạt bỏ sự cám dỗ, bám vào kịch bản phỏng vấn đã chuẩn bị. Nhưng bản chất tò mò và một chút gan dạ tiềm ẩn trong cô đã thắng thế.
"Tôi... tôi muốn nghe về 'thanh âm' của riêng anh, Chủ tịch Lý," giọng cô tuy nhỏ nhưng dứt khoát, một sự quyết định bất ngờ ngay cả với chính bản thân cô. "Nếu anh cho phép."
Một nụ cười thực sự, dù rất khẽ, hiện lên trên môi Lý Hạo Thiên, ánh mắt anh lóe lên vẻ thích thú và hài lòng. "Rất tốt." Anh không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, sau đó từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào máy ghi âm của cô, và tắt nó đi. "Máy ghi âm sẽ không ghi lại được những thanh âm này, Mộng Dao."
Mộng Dao sửng sốt nhìn hành động của anh, tim cô đập thình thịch. "Nhưng... nhưng đây là để phục vụ bài báo..."
Lý Hạo Thiên nhướng một bên mày, ánh mắt đầy mê hoặc. "Bài báo của cô sẽ độc đáo hơn nhiều, nếu cô có thể cảm nhận được 'thanh âm' đó bằng chính mình, không phải qua thiết bị. Hoặc cô có thể bỏ lỡ điều thú vị nhất." Anh dựa lưng vào ghế, ra hiệu cho cô hãy thư giãn, nhưng ánh mắt anh lại càng trở nên mãnh liệt hơn. "Vậy, cô muốn bắt đầu từ đâu, Mộng Dao? Từ những câu chuyện mà không ai dám hỏi, hay từ những bí mật mà không ai dám tiết lộ?"
Mộng Dao nhìn anh, hoàn toàn bị cuốn vào ánh mắt đầy mê hoặc đó. Cô đã mất hoàn toàn sự kiểm soát.
"Vậy, cô muốn bắt đầu từ đâu, Mộng Dao? Từ những câu chuyện mà không ai dám hỏi, hay từ những bí mật mà không ai dám tiết lộ?" Lý Hạo Thiên hỏi, giọng anh trầm xuống, gần như một lời thì thầm, nhưng lại vang dội trong không gian tĩnh lặng của văn phòng.
Mộng Dao nuốt khan. "Tôi... tôi muốn biết điều gì đã định hình nên con người anh, Chủ tịch Lý. Điều gì khiến anh trở thành người như bây giờ?"
Lý Hạo Thiên không trả lời ngay. Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ kính lớn, tay đút túi quần, nhìn ra đường chân trời Thượng Hải đang lấp lánh dưới nắng chiều. Mộng Dao nhận ra một sự cô đơn lạ lùng toát ra từ dáng vẻ uy quyền của anh.
"Con người?" Anh lặp lại, giọng xa xăm. "Cô có tin vào những vết sẹo không, Mộng Dao? Không phải những vết sẹo thể chất mà người khác nhìn thấy, mà là những vết sẹo trong tâm hồn, ăn sâu vào xương tủy, định hình cách ta thở, cách ta yêu... và cả cách ta kiểm soát mọi thứ xung quanh mình."
Anh quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, không còn vẻ thách thức mà thay vào đó là một sự trần trụi, dù chỉ thoáng qua, khiến Mộng Dao giật mình.
"Có một 'thanh âm' mà tôi luôn mang theo từ khi còn rất nhỏ," anh tiếp tục, bước chậm rãi về phía bàn làm việc, nhưng không ngồi xuống, chỉ đứng đối diện cô, "là tiếng vọng của sự mất mát. Tiếng vọng của sự kiểm soát bị tước đoạt."
Anh dừng lại, nhìn vào đôi mắt mở to của Mộng Dao. "Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã từng chứng kiến một điều... một sự kiện mà tôi không thể bảo vệ được ai, không thể kiểm soát được gì. Sự bất lực đó đã khắc sâu vào tôi. Và từ đó, tôi thề rằng sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì, bất cứ ai, thoát khỏi tầm kiểm soát của mình nữa."
Mộng Dao lùi nhẹ một bước khi anh chạm vào má mình, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời anh, không còn vẻ hoảng sợ mà thay vào đó là sự thấu hiểu. "Sự bất lực... đó là một cảm giác khủng khiếp." Giọng cô nhẹ nhàng, gần như thì thầm, không phải là lời phán xét mà là sự đồng cảm chân thành. "Nó khiến con người ta muốn kiểm soát mọi thứ, như một cách để không bao giờ phải chịu đựng cảm giác đó nữa."
Lý Hạo Thiên ánh mắt anh hơi giãn ra, dường như bất ngờ trước sự thấu hiểu của cô. Ngón tay anh khẽ lướt trên gò má cô một thoáng rồi rút về, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần. "Cô hiểu sao?"
Mộng Dao lắc đầu khẽ, nhìn sâu vào đôi mắt anh. "Tôi không nói mình hiểu hoàn toàn những gì anh đã trải qua, Chủ tịch Lý. Nhưng tôi hiểu cảm giác mất mát, và khao khát muốn giữ chặt lấy những thứ mình quý giá nhất." Cô dừng lại một chút, ánh mắt cô thể hiện sự suy tư sâu sắc. "Nhưng liệu việc kiểm soát tất cả... có thực sự mang lại bình yên không? Hay nó chỉ tạo ra một lồng kính mà ngay cả chính anh cũng bị mắc kẹt bên trong?"
Lý Hạo Thiên ánh mắt anh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào Mộng Dao, không còn nụ cười nhếch mép mà thay vào đó là một vẻ mặt đầy suy tư, gần như bị khuấy động. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ có tiếng kim đồng hồ nhích từng giây vang vọng trong phòng. "Lồng kính sao?" Anh lặp lại, giọng trầm hơn, có chút gì đó trần trụi mà cô chưa từng thấy. "Đó là một câu hỏi rất hay, Trần Mộng Dao."
Anh bước lại bàn làm việc, chậm rãi rót một ly nước lọc, đưa cho cô, như một cử chỉ xoa dịu không khí căng thẳng. "Thế giới này là một khu rừng rậm, Mộng Dao. Nếu không tự tạo cho mình một cái lồng – dù là để bảo vệ hay để kiểm soát – thì sẽ có kẻ khác nhốt cô vào lồng của họ. Hoặc tệ hơn, nuốt chửng cô."
Anh đặt ly nước xuống cạnh tay Mộng Dao, rồi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc mai của cô, ánh mắt anh đầy mê hoặc và thách thức. "Cô nói đúng, có lẽ tôi đã tự nhốt mình trong một cái lồng. Nhưng đó là cái lồng do chính tôi tạo ra. Cô... có dám bước vào không? Có dám thử xem nó là một nhà tù, hay là một nơi trú ẩn không?"
Ánh mắt anh khóa chặt vào cô, đầy dục vọng và quyền lực. "Cô muốn khám phá 'thanh âm' của tôi? Vậy hãy bắt đầu bằng việc cảm nhận 'thanh âm' của chính cô khi đối diện với tôi. Đó sẽ là bài báo chân thật nhất mà cô từng viết, và là trải nghiệm cô không bao giờ quên. Cô có dám không?"
Mộng Dao hít một hơi sâu, giọng nói đã lấy lại được sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên, mặc dù vẫn còn chút bối rối trong ánh mắt. "Chủ tịch Lý, tôi rất cảm kích vì những chia sẻ của anh." Cô khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã ngả về chiều muộn. "Tuy nhiên, tôi e rằng buổi phỏng vấn của chúng ta sẽ phải kết thúc tại đây."
Lý Hạo Thiên ánh mắt anh hơi nheo lại, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng rõ ràng có chút ngạc nhiên trước sự chủ động của cô. Anh không ngờ cô lại có thể từ chối lời mời gọi của mình. "Cô định bỏ dở cuộc khám phá 'thanh âm' sao, Mộng Dao? Sợ hãi?"
Mộng Dao lắc đầu khẽ, nhìn anh thẳng thắn. "Không phải sợ hãi, thưa Chủ tịch. Chỉ là tôi nghĩ... một số 'thanh âm' cần thời gian để cảm nhận. Và hiện tại, trời đã không còn sớm nữa." Cô liếc nhìn qua cửa sổ, ánh sáng ban ngày đã bắt đầu lụi tàn. "Hơn nữa, xe của tôi cũng không được tốt lắm. Đặc biệt là đèn xe, rất dễ hỏng hóc khi đi đêm."
Lý Hạo Thiên quan sát cô một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười bí ẩn. "Vậy sao? Một người phụ nữ xinh đẹp lại phải lái một chiếc xe 'không tốt' vào buổi tối ở Thượng Hải sao?" Anh không đợi cô trả lời, rút điện thoại ra, bấm một số. "Chuẩn bị xe. Tài xế đưa cô Trần về nhà an toàn. Chiếc xe của cô ấy, xử lý. Tôi không muốn có bất cứ vấn đề nào."
Mộng Dao sững sờ. "Không! Chủ tịch Lý, tôi có thể tự lo được mà..." Cô cảm thấy bị choáng ngợp trước sự kiểm soát tuyệt đối của anh, một thứ quyền lực không cần đến lời lẽ hoa mỹ hay phô trương.
Lý Hạo Thiên quay sang nhìn cô, ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng có gì đó kiên quyết không thể lay chuyển. "Cô Trần, cô nghĩ mình có thể từ chối tôi sao?" Anh bước lại gần hơn, giọng anh hạ thấp, đầy quyền uy, chỉ đủ cho hai người nghe thấy. "Tôi không thích những sự 'không tốt' gây cản trở. Và tôi không muốn bất cứ ai thuộc về 'thanh âm' của tôi lại gặp rắc rối không đáng có." Anh đặt tay lên lưng cô, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, đẩy cô về phía cửa.
Khi họ đến sảnh chính, một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen bóng loáng, đời mới nhất, đã lướt đến trước mặt họ. Cánh cửa xe mở ra, lộ diện một người đàn ông trung niên, dáng người vững chãi, mái tóc muối tiêu gọn gàng. Anh ta có khuôn mặt ít biểu cảm, đôi mắt cảnh giác nhưng ánh lên vẻ trung thành tuyệt đối. Đây là Vương Phong, lái xe riêng kiêm vệ sĩ của Lý Hạo Thiên.
"Lên xe đi, Mộng Dao," Lý Hạo Thiên nói, giọng anh là một mệnh lệnh không thể từ chối. Anh gật đầu nhẹ về phía Vương Phong, đó là một tín hiệu không lời nhưng đầy tin tưởng.
Vương Phong cúi đầu chào Hạo Thiên, sau đó ánh mắt anh ta lướt qua Mộng Dao một cách kín đáo nhưng không thiếu sự đánh giá. Anh ta mở rộng cửa xe, động tác chuyên nghiệp và im lặng.
Mộng Dao không còn lựa chọn nào khác. Cô bước vào chiếc xe, cảm thấy mình như một con cờ trong ván cờ của anh. Vương Phong đóng cửa xe nhẹ nhàng, sau đó đi vòng ra ghế lái. Qua cửa kính xe, cô nhìn thấy Lý Hạo Thiên vẫn đứng đó, dáng vẻ uy nghi, ánh mắt anh vẫn dõi theo chiếc xe cho đến khi nó khuất dạng.