Mộng Dao nín thở, nhìn theo Vương Phong khi anh ta quay lưng lại, tiếp tục nhiệm vụ cảnh giới. Hành động của Vương Phong, một cái gật đầu nhỏ không lời, không chỉ là sự thừa nhận mà còn là một lời mời thầm lặng. Nó như nói rằng, cô đã được phép nhìn thấy một phần khác của Lý Hạo Thiên, một phần mà không phải ai cũng có thể tiếp cận. Sự tò mò trong Mộng Dao trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô không thể rời đi.
Cô đợi cho đến khi Vương Phong quay đi, và đảm bảo Lý Hạo Thiên vẫn đang ở bên trong. Sau đó, Mộng Dao bước ra khỏi cửa hàng gốm, đứng đối diện với phòng trưng bày nghệ thuật. Căn nhà cũ kỹ với mặt tiền bằng gỗ sẫm màu, cửa sổ lớn phản chiếu ánh mưa phùn. Một tấm biển nhỏ, khắc chữ thư pháp tinh xảo, ghi tên một nghệ sĩ địa phương mà cô chưa từng nghe tới. Rõ ràng, đây không phải là một nơi dành cho công chúng rộng rãi.
Mộng Dao hít một hơi thật sâu, rồi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ. Tiếng chuông gió kêu leng keng khe khẽ khi cô bước vào.
Không gian bên trong nhỏ nhưng cao ráo, tràn ngập ánh sáng tự nhiên hắt vào từ cửa sổ. Mùi gỗ cũ và mùi sơn dầu quyện vào nhau, tạo nên một "thanh âm" rất riêng, của sự sáng tạo và hoài niệm. Những tác phẩm điêu khắc và hội họa, hầu hết là trừu tượng hoặc phong cảnh tối giản, được trưng bày một cách tinh tế. Không có quá nhiều khách tham quan, chỉ lác đác vài người đang trầm tư ngắm nhìn.
Mộng Dao nhanh chóng phát hiện ra Lý Hạo Thiên. Anh đứng trước một bức tranh lớn, mô tả một cánh đồng lúa mùa gặt với những đường nét mạnh mẽ nhưng màu sắc lại u tối, mang một nỗi buồn khó tả. Anh đứng bất động, hai tay đút túi, ánh mắt anh dán chặt vào bức tranh, gương mặt anh toát lên vẻ trầm tư mà cô chưa từng thấy ở anh. Anh không còn là vị tổng tài quyền lực, mà là một con người đang chiêm nghiệm.
Mộng Dao bước lại gần, giữ khoảng cách tôn trọng. Cô đứng cạnh anh, cũng nhìn vào bức tranh. Mùi hương gỗ và hoài niệm trong không gian này dường như làm dịu đi sự căng thẳng giữa họ.
"Bức tranh này... có một nỗi buồn rất sâu sắc," Mộng Dao khẽ nói, phá vỡ sự im lặng. "Nó không chỉ là cánh đồng lúa, mà còn là nỗi mất mát nào đó."
Lý Hạo Thiên không hề giật mình. Anh vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng khẽ quay đầu, ánh mắt anh lướt qua cô. "Cô cảm nhận được sao?" Giọng anh trầm ấm, mang một chút ngạc nhiên. "Người họa sĩ này đã mất đi cánh đồng tuổi thơ của mình trong một trận hỏa hoạn. Bức tranh này là nỗi đau, nhưng cũng là sự chấp nhận."
Anh lại quay về phía bức tranh, như chìm vào suy nghĩ. "Con người ta luôn cố gắng kiểm soát những gì mình có, Mộng Dao. Nhưng có những thứ... ta không thể kiểm soát. Chỉ có thể chấp nhận."
Mộng Dao lắng nghe. Đây là một khía cạnh hoàn toàn khác của Lý Hạo Thiên. Anh ta không chỉ là biểu tượng của quyền lực và sự kiểm soát, mà còn là người từng trải, mang trong mình những nỗi mất mát, và đang học cách chấp nhận những điều không thể kiểm soát. "Thanh âm" này vừa yếu đuối, vừa mạnh mẽ, và nó đã chạm đến một phần mềm yếu trong trái tim Mộng Dao.
"Vậy ra, anh cũng có những điều không thể kiểm soát," Mộng Dao khẽ nói. Cô không biết mình đang nói với anh hay đang nói với chính mình.
Lý Hạo Thiên khẽ thở dài, một âm thanh rất nhỏ, nhưng đủ để Mộng Dao nghe thấy. "Ai cũng có, Mộng Dao. Chỉ là không phải ai cũng dám đối mặt với nó." Anh quay hẳn người lại, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh dịu đi, không còn sự sắc bén thường ngày. "Cô đến đây làm gì? Vô tình thôi sao?"
Mộng Dao không muốn nói dối. "Tôi... tôi thích đồ gốm ở cửa hàng bên cạnh. Và rồi tôi thấy anh. Tôi tò mò, muốn biết Chủ tịch Lý Hạo Thiên sẽ đến một nơi như thế nào vào một chiều mưa." Cô cười nhẹ, một nụ cười chân thật. "Và tôi đã tìm thấy một 'thanh âm' khác của anh."
Lý Hạo Thiên nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh ẩn chứa nhiều điều. "Vậy ra, 'thanh âm' của cô là sự tò mò. Luôn tìm kiếm những điều bị che giấu." Anh bước đến gần cô hơn một chút, thu hẹp khoảng cách. "Cô có biết, sự tò mò đôi khi có thể dẫn đến những nơi không an toàn không?"
Mộng Dao giữ vững ánh mắt anh. "Và đôi khi, nó dẫn đến sự thấu hiểu. Tôi không sợ những nơi không an toàn, miễn là tôi có thể hiểu được bản chất của nó."
Một nụ cười rất khẽ hiện lên trên môi Lý Hạo Thiên, lần này là một nụ cười chân thật, không còn vẻ bí ẩn hay thách thức. Đó là một nụ cười của sự ngưỡng mộ thầm kín, một sự trân trọng đối với sự gan dạ và sâu sắc của cô. Anh ta không ngờ cô lại dám tiến vào không gian riêng tư này, và lại có thể nhìn thấy những vết sẹo ẩn giấu của anh.
"Có lẽ vậy," anh nói, giọng anh trầm ấm. "Có lẽ, chúng ta cần nhau để nghe rõ hơn những 'thanh âm' đó."
Không gian giữa họ dường như cô đặc lại, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài khung cửa sổ và "thanh âm" của sự liên kết vô hình đang nảy nở. Một sự kết nối không đến từ quyền lực hay sự kiểm soát, mà đến từ sự thấu hiểu và sẻ chia những "khoảng lặng" trong tâm hồn. Mộng Dao biết, cô đã bước thêm một bước nữa vào thế giới của Lý Hạo Thiên, không còn là một phóng viên bị động, mà là một người đang dần trở thành một phần trong "bản giao hưởng" phức tạp của anh.