Sau buổi gặp mặt đầy bất ngờ tại văn phòng Lý Hạo Thiên, Mộng Dao trở về với một cảm giác khó tả. Sự bình thản của anh ta, cách anh ta tiếp nhận "bài báo" của cô như một lời thú nhận chứ không phải sự phản kháng, đã khiến cô choáng váng. Anh ta không hề giận dữ, không hề trừng phạt. Ngược lại, anh ta thừa nhận và thậm chí còn biến nó thành một phần trong trò chơi của anh. "Cô không phải là một trong những 'bản sao' mà tôi thường thấy. Đó là một 'thanh âm' thú vị." Lời nói đó cứ vang vọng trong tâm trí cô, vừa như một lời khen, vừa như một lời khẳng định quyền lực của anh.
Mộng Dao cần thời gian để suy ngẫm. Cô cố gắng đắm chìm vào công việc, vào dự án từ thiện mà Lý Hạo Thiên đã giao cho cô. Cô dành nhiều thời gian hơn ở thư viện "Sách Cổ Longtang", tìm kiếm sự yên bình trong những trang sách cũ, nơi cô đã gặp anh lần đầu. Cô tự hỏi liệu "thanh âm" của sự tự chủ mà cô khao khát có đang dần bị hòa tan vào "bản giao hưởng" áp đảo của Lý Hạo Thiên hay không. Cô muốn chứng minh với bản thân rằng cô vẫn là chính mình, vẫn có "thanh âm" riêng.
Về phía Lý Hạo Thiên, anh cũng dường như dành cho Mộng Dao một khoảng lặng. Những email công việc vẫn được gửi đến, nhưng không còn những tin nhắn trực tiếp hay lời mời đột ngột. Anh để cô tự do làm việc với dự án từ thiện, quan sát cô từ xa, cho cô không gian để "gặm nhấm" những gì đã diễn ra. Với Lý Hạo Thiên, sự kiểm soát không phải lúc nào cũng là sự áp đặt trực tiếp; đôi khi nó là sự chờ đợi, là việc tạo ra một môi trường mà đối tượng tự nguyện đi vào quỹ đạo của mình. Anh biết, "thanh âm" của Mộng Dao, sự độc đáo của cô, không thể bị ép buộc. Nó cần được dẫn dắt một cách tinh tế.
Một chiều cuối tuần, trời lất phất mưa phùn, Mộng Dao lại tìm đến một con hẻm cổ kính khác ở Thượng Hải, nơi có một cửa hàng đồ gốm thủ công nhỏ mà cô vô tình khám phá. Cô thích những món đồ gốm mộc mạc, mỗi sản phẩm đều mang một nét riêng, không trùng lặp, giống như cô muốn giữ lấy sự độc đáo của bản thân mình. Cô đang say sưa ngắm nhìn một chiếc bình hoa bằng sứ xanh ngọc, chạm nhẹ vào từng đường nét thô mộc, cảm nhận sự kết nối với bàn tay người nghệ nhân.
Đột nhiên, tiếng một chiếc xe hơi sang trọng phanh gấp ngoài hẻm khiến cô giật mình. Cô ngẩng đầu lên, qua ô cửa kính nhỏ của cửa hàng, cô thấy một chiếc SUV màu đen quen thuộc. Cánh cửa xe mở ra, và Vương Phong bước xuống, tay cầm một chiếc ô đen. Anh ta không nhìn vào cửa hàng mà lập tức bước nhanh về phía sau xe, mở cửa cho một người.
Lý Hạo Thiên bước ra khỏi xe. Anh ta vẫn bộ vest lịch lãm, mái tóc hơi ẩm ướt vì mưa, và ánh mắt sắc bén như thường lệ. Anh ta không hề nhìn vào cửa hàng gốm, mà chỉ đưa mắt quét một lượt con hẻm, rồi bước vào một căn nhà cũ kỹ đối diện, có vẻ là một phòng trưng bày nghệ thuật tư nhân. Rõ ràng, anh ta đến đây vì một mục đích khác, không liên quan đến Mộng Dao.
Mộng Dao vội vã lùi vào bên trong cửa hàng, núp sau một kệ gốm. Tim cô đập thình thịch. Cô cảm thấy một sự ngượng ngùng vô cớ khi vô tình "va" vào đời sống riêng tư của anh ta, một không gian mà cô không được mời gọi. Anh ta đang ở một nơi khác, với một "thanh âm" khác, mà cô không hề hay biết.
Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên. Lý Hạo Thiên, người luôn kiểm soát mọi thứ, lại đến một nơi có vẻ "ngẫu nhiên" như thế này, vào một chiều mưa. Đây không phải là một văn phòng hào nhoáng hay một nhà hàng được sắp đặt sẵn. Đây là một phòng trưng bày nghệ thuật. Liệu có phải, đằng sau vỏ bọc quyền lực và sự kiểm soát đó, anh ta cũng có những "khoảng lặng" của riêng mình, những "thanh âm" nghệ thuật mà không ai biết?
Mộng Dao không biết mình có nên bước ra hay không. Cô muốn khám phá, nhưng cũng sợ phá vỡ khoảng không gian riêng tư đó của anh. Cô quyết định nán lại, ẩn mình trong cửa hàng gốm, nhìn sang phòng trưng bày đối diện. Cô thấy bóng dáng Lý Hạo Thiên thấp thoáng qua khung cửa sổ lớn, anh ta đang đứng trước một tác phẩm điêu khắc nào đó, dáng vẻ trầm tư, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Vương Phong đứng gác ở lối vào, ánh mắt vẫn cảnh giác quét ngang quét dọc, một bức tường vô hình bảo vệ không gian của Lý Hạo Thiên. Bỗng nhiên, ánh mắt Vương Phong lướt qua cửa hàng gốm. Anh ta dừng lại một thoáng, ánh mắt tinh tường như phát hiện ra điều gì đó. Anh ta nhìn thẳng vào nơi Mộng Dao đang ẩn nấp.
Mộng Dao giật mình, cô biết mình đã bị phát hiện. Vương Phong không làm gì cả, không báo động, không bước vào. Anh ta chỉ khẽ gật đầu một cái rất nhẹ, một cử chỉ khó nhận thấy, gần như là một lời chào không lời, rồi quay đi, tiếp tục nhiệm vụ của mình. Đó là một sự thừa nhận, một sự "cho phép" cô được ở đó, được chứng kiến "khoảng lặng" của Lý Hạo Thiên, nhưng vẫn trong khuôn khổ sự kiểm soát của anh ta.
Mộng Dao nín thở. Cô hiểu rằng, dù cô có cố gắng tạo ra khoảng cách, thì Lý Hạo Thiên, thông qua những sợi dây vô hình mà anh ta dệt nên, vẫn đang kéo cô vào thế giới của anh, một cách vô cùng tinh vi và đầy quyền năng.
Bữa tối đã kết thúc với một sự khám phá sâu sắc về bản chất của Lý Hạo Thiên. Mộng Dao đã hiểu thêm về anh, và cảm xúc của cô đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Sự xuất hiện của Vương Phong càng khẳng định sự kiểm soát của Lý Hạo Thiên.