Trời chiều nhuộm đỏ rặng mây phía tây, hắt những vệt nắng vàng úa cuối cùng xuống dãy núi Lạc Hà. Vùng biên ải này luôn mang một vẻ tiêu điều, hẻo lánh, nằm xa khỏi trung tâm phồn hoa của Tu Chân Giới. Nơi đây, sức mạnh Tu Vi gần như không tồn tại, chỉ có sự khắc nghiệt của thiên nhiên và những cuộc mưu sinh thô mộc.
Lăng Tiêu, mười bảy tuổi, đang gánh trên vai bó củi lớn gấp đôi thân hình gầy gò của mình, bước chân lầm lũi trên con đường mòn phủ đầy lá khô. Hắn là một thiếu niên mồ côi, lớn lên nhờ sự cưu mang của bà lão chủ quán trọ ở trấn nhỏ Thanh Thủy. Đôi mắt hắn không mang vẻ sắc lạnh của người tu luyện, mà chỉ ánh lên sự mệt mỏi và khao khát bình dị: một bữa cơm no đủ, một mái nhà không dột nát, và không cần phải lo lắng về ngày mai.
"A Tiêu, sao hôm nay về muộn vậy? Lão Vương đang đợi củi kìa," bà Thúy, chủ quán trọ, càu nhàu nhưng giọng điệu đầy yêu thương.
Lăng Tiêu mỉm cười nhẹ nhõm, đặt bó củi xuống: "Hôm nay cháu đi sâu hơn vào núi, muốn kiếm thêm chút thảo dược. Gần đây trời lạnh, sợ bà ho."
Bà Thúy gõ nhẹ vào đầu hắn: "Cái thằng ngốc này, củi là đủ rồi, mạng mình còn quý hơn. Vùng Lạc Hà này không an toàn đâu. Người ta đồn rằng càng vào sâu càng có nhiều tàn tích cổ xưa, ma khí vương vãi, nguy hiểm lắm."
Lăng Tiêu chỉ ừ hử cho qua. Hắn biết bà Thúy lo lắng, nhưng hắn đã quen với những lời đồn thổi. Ở biên ải, tin đồn về Tu Chân Giới, về tiên nhân, về ma vật, nhiều như lá rụng mùa thu, nhưng chưa bao giờ thực sự chạm đến cuộc sống của hắn. Mặc dù vậy, trong sâu thẳm tâm hồn Lăng Tiêu, luôn có một sự thúc đẩy kỳ lạ, một cảm giác rằng cuộc đời hắn không chỉ dừng lại ở việc gánh củi, chặt cây.
Tối hôm đó, trong giấc ngủ chập chờn, một cơn đau buốt đột ngột ập đến. Lăng Tiêu giật mình tỉnh dậy, toàn thân đẫm mồ hôi. Hắn cảm thấy một luồng năng lượng lạnh lẽo, sắc bén đang cuộn trào từ sâu bên trong. Hắn đưa tay sờ lên ngực, nơi có một vết bớt hình kiếm mờ nhạt mà hắn có từ khi mới sinh. Vết bớt đang nóng ran lên.
Cảm giác kỳ lạ này kéo dài suốt mấy ngày, khiến Lăng Tiêu không thể tập trung làm việc. Cho đến một buổi trưa khi hắn đang đào đất để trồng rau giúp bà Thúy, lưỡi cuốc của hắn va phải một vật cứng và phát ra tiếng "keng" thanh thúy, khác hẳn tiếng đá.
Lăng Tiêu dẹp lớp đất cát, lộ ra một phiến đá xanh rêu phong, chạm khắc những hoa văn cổ kính, phức tạp mà hắn chưa từng thấy. Sự tò mò mạnh hơn sự sợ hãi. Hắn dùng hết sức lực đào bới xung quanh phiến đá, cuối cùng phát hiện ra đó là cửa vào của một mật thất bị chôn vùi.
Hắn nhìn xung quanh. Không có ai.
Tim Lăng Tiêu đập thình thịch. Hắn hít một hơi sâu, đẩy phiến đá ra. Một luồng khí ẩm lạnh lẽo và mùi hương của thời gian, của đất và đá, ùa ra, kèm theo một thứ ánh sáng lờ mờ, xanh biếc.
Mật thất cổ xưa, bị chôn vùi dưới lòng đất có lẽ hàng ngàn năm, lộ ra trước mắt hắn. Bên trong là một không gian hình tròn, rộng chừng mười trượng, với những cột đá đổ nát. Chính giữa căn phòng, trên một bệ đá nứt vỡ, cắm một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm đơn giản đến lạ lùng. Không có chạm trổ cầu kỳ, vỏ kiếm cũng không tồn tại. Lưỡi kiếm mờ đục, dường như bị bụi bẩn và thời gian phủ kín. Nhưng từ thanh kiếm đó, Lăng Tiêu cảm nhận được một sự uy hiếp vô hình, một khí thế lăng liệt có thể xuyên thủng cả trời đất.
Lăng Tiêu tiến lại gần, bước chân càng lúc càng nặng nề. Khi hắn chỉ còn cách bệ đá vài bước, toàn bộ vết bớt hình kiếm trên ngực hắn bỗng phát ra ánh sáng chói lòa, và một dòng thông tin hỗn độn, đau đớn ập vào tâm trí hắn. Hắn thấy những hình ảnh mơ hồ: một Tông Môn hùng vĩ bị nhấn chìm trong lửa đỏ, những Tiên Nhân quỳ gối, và một bóng đen khổng lồ cười điên dại.
"Cửu Thiên Cổ Tông... Diệt Vong... Phục Hận..."
Hắn không hiểu, nhưng nước mắt bỗng chảy dài trên má. Đó không phải nỗi đau của hắn, mà là nỗi đau của hàng vạn sinh linh.
Bị thôi thúc bởi một lực lượng không thể cưỡng lại, Lăng Tiêu đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.
Khoảnh khắc da thịt hắn chạm vào kim loại lạnh lẽo, mọi thứ thay đổi.
BÙM!
Một luồng ánh sáng màu xanh lam dữ dội bùng phát từ thanh kiếm, xé tan bóng tối và xuyên thẳng qua lớp đất đá, bắn vọt lên trời cao. Lưỡi kiếm vốn mờ đục giờ đây rực sáng, những hoa văn cổ ngữ phức tạp, tinh xảo, như những vì sao vụt sáng, hiện rõ trên thân kiếm. Luồng năng lượng cực đại, thanh khiết, mang theo Kiếm Ý cổ xưa, khuếch tán ra xung quanh.
Bên ngoài, cả bầu trời Lạc Hà đang nhuộm đỏ bỗng biến thành màu xanh thẳm, và một vòng xoáy Kiếm Khí khổng lồ hình thành, hút lấy mọi linh khí trong phạm vi trăm dặm. Mọi sinh vật, từ thú rừng cho đến côn trùng, đều run rẩy phủ phục.
Trong mật thất, Lăng Tiêu hét lên đau đớn. Huyết mạch Cửu Thiên trong hắn đã được kích hoạt hoàn toàn. Sức mạnh này quá lớn, gần như xé rách cơ thể phàm nhân của hắn. Nhưng cùng lúc đó, hắn cảm thấy như được tái sinh. Toàn bộ kiến thức về Kiếm Đạo Cửu Thiên được khắc sâu vào linh hồn hắn: từ cách hấp thụ linh khí, vận hành kinh mạch, cho đến chiêu thức đầu tiên của Cổ Tông – Thức Kiếm.
Thanh kiếm trong tay hắn rung lên bần bật, như một con rồng ngủ say vừa thức giấc. Đây chính là Thanh Kiếm Cửu Thiên—vũ khí tối thượng của Cửu Thiên Cổ Tông, giờ đây đã được hậu duệ cuối cùng nắm giữ. Tuy nhiên, Lăng Tiêu hiểu rằng đây chỉ là một phần nhỏ sức mạnh, vì phần lớn sức mạnh của kiếm vẫn đang bị phong ấn.
Cùng lúc đó, tại Thiên La Điện, nằm sâu trong một sơn cốc u ám cách đó ngàn dặm.
Giáo Chủ Thiên La Điện đang ngồi tĩnh tọa bỗng mở bừng mắt. Đôi mắt hắn bắn ra hai luồng sáng đỏ tà ác.
"Cái gì?!"
Tất cả các cường giả của Thiên La Điện đều cảm nhận được dị tượng. Vòng xoáy Kiếm Khí kia quá mức mạnh mẽ, quá mức quen thuộc.
"Khí tức này... không thể sai được! Là Kiếm Ý Cửu Thiên Cổ Tông!" Một Hộ Pháp Quỷ Diện run rẩy thốt lên.
Giáo Chủ Thiên La Điện nghiến răng: "Huyết mạch của lũ kiến đó vẫn chưa bị tuyệt diệt sao? Ta đã phong ấn và trấn áp thanh kiếm đó hàng ngàn năm! Mau! Lập tức phái Tứ Đại Hộ Pháp và tất cả Tinh Anh Điện xuống vùng Lạc Hà, nơi có dị tượng. Bất kể là ai, bất kể là gì, phải mang thanh kiếm về đây và giết chết kẻ dám chạm vào nó! Không được để lộ thân phận, hành động bí mật!"
Giọng nói của Giáo Chủ chứa đầy sự cuồng nộ và sợ hãi. Nếu Thanh Kiếm Cửu Thiên được giải phong hoàn toàn, kế hoạch thống trị Tu Chân Giới của hắn sẽ tan thành mây khói.
Trong mật thất, Lăng Tiêu vừa mới định thần lại thì nghe thấy tiếng động trên mặt đất.
"Mau! Ở đây! Có vết tích cửa đá mới mở!"
"Khí tức Kiếm Ý biến mất quá nhanh, chắc chắn kẻ đó vừa chạm vào thanh kiếm!"
Một nhóm người mặc áo choàng đen, trên ngực có hình xăm đầu lâu đáng sợ, đã bao vây cửa ra vào. Chúng chính là các Tinh Anh cấp thấp của Thiên La Điện, được cử đi do thám.
Lăng Tiêu siết chặt Thanh Kiếm Cửu Thiên. Thanh kiếm vẫn tỏa ra ánh sáng xanh mờ, bảo vệ hắn. Hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh mới mẻ đang chảy trong huyết quản, nhưng hắn chưa hề biết cách sử dụng nó.
"Ngươi là ai? Mau giao thanh kiếm ra!" Tên dẫn đầu gầm lên, rút ra một thanh đoản đao tẩm độc.
Lăng Tiêu không nói một lời, hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: chạy trốn. Hắn biết, nếu bị bắt, cái chết còn chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Hắn vận dụng toàn bộ sức lực, nhảy vọt ra khỏi mật thất. Cả nhóm Tinh Anh Thiên La Điện nhanh chóng đuổi theo.
"Tiểu tử này chỉ là một phàm nhân! Hắn không biết vận Khí! Đuổi theo!"
Trong đêm tối, Lăng Tiêu chạy như bay. Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ khỏe đến vậy. Hắn dễ dàng vượt qua những chướng ngại vật mà trước đây hắn phải mất hàng giờ mới đi qua được. Đây chính là tác dụng của việc huyết mạch Cửu Thiên được kích hoạt.
Nhưng đối thủ của hắn là những kẻ tu luyện thực sự. Chỉ sau một nén hương, Tinh Anh dẫn đầu đã đuổi kịp.
"Chết đi!" Tên đó vung đao chém xuống.
Trong giây phút sinh tử, bản năng Kiếm Đạo cổ xưa thức tỉnh. Thanh Kiếm Cửu Thiên trong tay Lăng Tiêu tự động nâng lên, tạo thành một lá chắn Kiếm Khí mỏng manh.
Xoẹt!
Đoản đao va chạm, tạo ra một tiếng kim loại chói tai. Tên Tinh Anh bị đẩy lùi vài bước, kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu.
"Hắn... hắn có thể dùng Kiếm Khí?"
Lăng Tiêu cũng kinh ngạc không kém. Hắn không hề điều khiển, thanh kiếm tự bảo vệ. Hắn thấy trong đầu mình hiện lên một phương pháp vận dụng Kiếm Khí đơn giản, chỉ là một chút ý niệm về Thức Kiếm.
Hắn không có thời gian suy nghĩ, buộc phải tiếp tục chạy trốn. Hắn lao vào rừng sâu, nơi địa hình hiểm trở hơn. Tinh Anh Thiên La Điện tiếp tục truy đuổi gắt gao. Chúng biết, nếu để Kiếm Khí này lọt vào tay Tông Môn chính phái, rắc rối sẽ rất lớn.
"Không thể tha thứ! Nếu không giết được, hãy đánh ngất rồi mang về Điện!"
Một tên Tinh Anh khác ném ra một Phù Triện. Phù triện nổ tung, tạo ra một luồng hắc khí độc hại lan tỏa.
Lăng Tiêu bị hắc khí chạm vào, lập tức cảm thấy toàn thân tê dại, đầu óc quay cuồng. Hắn loạng choạng, ngã xuống một khe núi sâu. Thanh Kiếm Cửu Thiên tuột khỏi tay, cắm xuống đất bên cạnh hắn, ánh sáng xanh mờ dần đi.
Khi những Tinh Anh Thiên La Điện tiến đến mép khe núi, chúng thấy Lăng Tiêu đã bất tỉnh, nằm gần một thác nước nhỏ.
"Tìm thấy rồi! Mang thanh kiếm và tiểu tử này đi!" Tên dẫn đầu hớn hở.
Đúng lúc chúng sắp sửa nhảy xuống, một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lạnh lùng như băng tuyết vang lên, khiến tất cả phải dừng lại.
"Các ngươi đang làm gì ở đây?"
Một bóng người tuyệt mỹ, khoác trên mình bộ bạch y tinh khiết, lơ lửng trên không trung. Nàng có dung nhan như tiên giáng trần, mái tóc đen dài suôn mượt, và đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự hiểu biết vô tận. Toàn thân nàng tỏa ra Linh Khí mạnh mẽ, khiến cả không gian như ngưng đọng.
Tất cả Tinh Anh Thiên La Điện đều kinh hãi quỳ sụp xuống. Đây là khí thế của một cường giả Tu Chân Giới thực sự, khác xa những kẻ tu luyện cấp thấp như chúng.
"Ngài... ngài là ai?" Tên Tinh Anh run rẩy hỏi.
Tiên Tử áo trắng khẽ nhíu mày, không trả lời. Nàng chỉ đưa mắt nhìn xuống khe núi, nơi Lăng Tiêu đang bất tỉnh và Thanh Kiếm Cửu Thiên cắm sâu vào đất.
"Kiếm Khí này... Lại là Cửu Thiên sao?" Nàng lẩm bẩm, giọng nói chứa đầy sự phức tạp, vừa là hoài niệm, vừa là đau thương.
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vẫy một cái. Một luồng Linh Khí thuần khiết biến thành sợi tơ, cuộn lấy Thanh Kiếm Cửu Thiên và Lăng Tiêu, kéo họ bay lên không trung.
"Thanh Kiếm này, ta lấy đi. Các ngươi, cút đi. Nếu còn dám bén mảng đến vùng biên ải này một lần nữa, đừng trách ta không niệm tình đồng đạo Tu Chân Giới."
Các Tinh Anh Thiên La Điện sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu. Chúng biết, gặp phải Tiên Nhân ẩn dật là điều xui xẻo nhất.
"Vâng! Chúng tôi sẽ đi ngay!"
Sau khi Tinh Anh Thiên La Điện tháo chạy, Tiên Tử áo trắng mang theo Lăng Tiêu và Thanh Kiếm Cửu Thiên, bay đi trong ánh trăng lưỡi liềm mỏng manh. Nàng bay về phía sâu nhất của dãy núi Lạc Hà, nơi có một ngọn núi cổ kính bị mây mù bao phủ, nơi nàng đã ẩn cư suốt nhiều năm.
"Hậu duệ Cửu Thiên... Vận mệnh này, cuối cùng cũng bắt đầu xoay chuyển rồi..." Nàng thở dài, nhìn khuôn mặt non nớt của Lăng Tiêu.