thanh kiếm cửu thiên

Chương 2: Sư Phụ và Mảnh Ghép Vận Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lăng Tiêu tỉnh dậy trong một mùi hương thanh khiết của thảo mộc và sương mai. Cơn đau buốt từ luồng hắc khí độc hại đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Hắn mở mắt.

Trước mắt hắn là một căn nhà tranh đơn sơ nhưng sạch sẽ, nằm giữa một không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Linh khí ở đây dày đặc đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lơ lửng như những hạt sương màu trắng bạc. Xung quanh là một khu vườn trúc xanh mướt, tiếng suối chảy róc rách vọng lại từ xa. Hắn nằm trên một chiếc giường gỗ đơn sơ, cơ thể được đắp bằng một tấm chăn dệt từ tơ lụa lạnh.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng như tiếng chuông chùa giữa núi rừng, vang lên. Lăng Tiêu quay đầu, nhìn thấy người đã cứu mình.

Dương Tiên Tử đang ngồi tĩnh tọa trên một chiếc chiếu bồ đoàn cách đó không xa. Nàng vẫn mặc bộ bạch y tinh khiết, nhưng giờ đây, dưới ánh sáng ban ngày dịu nhẹ, vẻ đẹp thoát tục của nàng càng trở nên rõ ràng. Nàng không già, nhưng cũng không hẳn là thiếu nữ. Vẻ đẹp của nàng mang theo sự tĩnh lặng, như thể đã chứng kiến hàng ngàn năm phong ba của Tu Chân Giới. Bên cạnh nàng, Thanh Kiếm Cửu Thiên được đặt cẩn thận trên một giá đỡ bằng gỗ đàn hương, vẫn tỏa ra ánh sáng xanh mờ nhạt, dường như đang ngủ yên.

Lăng Tiêu vội vàng gượng dậy, nhưng cơ thể vẫn còn chút yếu ớt.

"Đừng cử động vội. Hắc khí của Thiên La Điện đã ăn sâu vào kinh mạch, tuy ta đã dùng Linh Dược cấp cao để thanh tẩy, nhưng ngươi cần nghỉ ngơi thêm," Dương Tiên Tử khẽ nói, ánh mắt bình thản nhưng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc.

"Đa tạ... Tiên Tử đã cứu mạng," Lăng Tiêu chật vật quỳ xuống hành lễ. Hắn biết ơn vô cùng, không chỉ vì mạng sống mà còn vì nàng đã cứu cả thanh kiếm.

Dương Tiên Tử đưa tay ra, một luồng Linh Khí nhẹ nhàng đỡ Lăng Tiêu ngồi thẳng dậy. “Không cần đa lễ. Ngươi có tên là gì?”

“Cháu là Lăng Tiêu, sống ở trấn Thanh Thủy.”

Dương Tiên Tử gật đầu. Nàng không hỏi về thân thế hay gia cảnh, vì nàng đã biết.

“Lăng Tiêu, ngươi có biết thanh kiếm này là gì không?” Nàng chỉ tay về phía Thanh Kiếm Cửu Thiên.

Lăng Tiêu lắc đầu, nét mặt đầy bối rối: “Cháu không biết, cháu chỉ vô tình tìm thấy nó trong một di tích cổ. Nhưng... khi chạm vào nó, cháu cảm thấy một cơn đau và thấy những hình ảnh mơ hồ về sự diệt vong.”

Dương Tiên Tử khẽ nhắm mắt, một thoáng bi thương lướt qua vẻ mặt nàng. “Thanh kiếm này là Thanh Kiếm Cửu Thiên, là linh vật trấn tông của Cửu Thiên Cổ Tông, tông môn Kiếm Đạo tối thượng đã bị hủy diệt từ hàng ngàn năm trước.”

Lăng Tiêu kinh ngạc tột độ. Hắn vốn nghĩ đó chỉ là một thanh kiếm cổ, nào ngờ lại là một thần vật có lịch sử vĩ đại đến vậy.

Dương Tiên Tử tiếp tục: “Còn ngươi, Lăng Tiêu, ngươi chính là hậu duệ cuối cùng mang trong mình huyết mạch tinh khiết của Cửu Thiên Cổ Tông. Vết bớt hình kiếm trên ngực ngươi chính là ấn ký của dòng tộc. Chính sự kích hoạt của huyết mạch đã khiến Thanh Kiếm Cửu Thiên thức tỉnh.”

Nàng giải thích về lịch sử bi tráng của Cửu Thiên Cổ Tông—một tông môn lấy chính đạo làm căn bản, nhưng bị kẻ thù hiểm ác, đứng đầu là Giáo Chủ Thiên La Điện (khi đó là một Tiên Vương phản bội), lật đổ. Thanh Kiếm Cửu Thiên đã bị Giáo Chủ phong ấn và trấn áp, nhưng may mắn được một nhóm đệ tử trung thành đưa đến vùng biên ải hẻo lánh này để chờ đợi hậu duệ.

“Sở dĩ Thiên La Điện không truy tìm gắt gao là vì chúng tin rằng tất cả đã diệt vong. Nhưng dị tượng đêm qua đã đánh động chúng. Từ giờ phút này, ngươi không còn là Lăng Tiêu của trấn Thanh Thủy nữa, mà là mục tiêu hàng đầu của Thiên La Điện.”

Lăng Tiêu lắng nghe, khuôn mặt dần chuyển từ kinh ngạc sang nghiêm nghị. Hắn chợt nhớ đến ánh mắt tàn độc của những tên Tinh Anh Thiên La Điện và những hình ảnh diệt vong trong tâm trí.

“Thiên La Điện... Vì sao chúng lại muốn diệt trừ Cửu Thiên Cổ Tông, và bây giờ là cháu?” Lăng Tiêu hỏi, giọng nói đã lấy lại được sự bình tĩnh.

“Vì sức mạnh, vì uy quyền, và vì sợ hãi. Cửu Thiên Cổ Tông đại diện cho chính đạo tuyệt đối, là chướng ngại lớn nhất trong tham vọng thống trị toàn bộ Tu Chân Giới của Giáo Chủ Thiên La Điện. Hắn cần Thanh Kiếm Cửu Thiên để hoàn thành một nghi thức tà ác nào đó, và ngươi chính là chìa khóa để giải phong ấn của thanh kiếm,” Dương Tiên Tử đáp, giọng nói thoáng lạnh lùng.

Sau một lúc im lặng, Lăng Tiêu ngẩng đầu. Trong đôi mắt hắn không còn là sự mệt mỏi mà là một ngọn lửa Kiếm Ý đang nhen nhóm.

“Tiên Tử,” Lăng Tiêu nói, giọng dứt khoát. “Cháu không muốn trở thành anh hùng hay Tiên Đế gì cả. Nhưng cháu không thể để thế lực tà ác kia tiếp tục lộng hành, đặc biệt là khi chúng đang truy sát cháu. Cháu cần sức mạnh. Cháu muốn bảo vệ bà Thúy, bảo vệ trấn Thanh Thủy, và đòi lại công bằng cho Cửu Thiên Cổ Tông. Xin người nhận cháu làm đệ tử, dạy cháu cách tu luyện.”

Dương Tiên Tử mỉm cười, nụ cười đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt nàng, đẹp tựa đóa sen tuyết nở rộ. “Ta vốn đã chờ đợi khoảnh khắc này hàng trăm năm. Ta không phải là Tiên Nhân ẩn dật bình thường. Ta là Dương Thanh Yên, Kiếm Nô trung thành cuối cùng của Cửu Thiên Cổ Tông. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi và Thanh Kiếm Cửu Thiên. Từ nay, ngươi chính là Thiếu Chủ của Cổ Tông, và ta là Sư Phụ của ngươi, Lăng Tiêu.”

Dương Thanh Yên, hay Dương Tiên Tử, bắt đầu giảng giải cho Lăng Tiêu về Tu Chân Đạo.

“Tu Chân Giới được chia thành nhiều cảnh giới. Phàm nhân như ngươi muốn bước vào cảnh giới tu luyện, đầu tiên phải thông qua giai đoạn Luyện Khí. Sau đó là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, và cuối cùng là Tiên Nhân hay Tiên Đế.”

Nàng giải thích rằng, người thường muốn Luyện Khí phải có Linh Căn—một loại cấu trúc trong cơ thể cho phép hấp thụ Linh Khí.

“Ta đã kiểm tra, Linh Căn của ngươi là loại Thiên Phẩm Độc Nhất Kiếm Căn,” Dương Thanh Yên nói. “Đó là loại Linh Căn hiếm có nhất, chỉ xuất hiện trong huyết mạch Cửu Thiên Cổ Tông, cực kỳ phù hợp với Kiếm Đạo. Ngươi không cần phải lo lắng về việc không có Linh Căn.”

Nàng đưa cho Lăng Tiêu một cuốn sách cổ, bìa đã ngả màu nhưng chữ viết vẫn sắc nét: “Cửu Thiên Tâm Quyết – Quyển Nhất.”

“Đây là công pháp căn bản của Cửu Thiên Cổ Tông. Công pháp này giúp ngươi hấp thụ Linh Khí trong trời đất, luân chuyển chúng trong kinh mạch, chuyển hóa thành Linh Lực cho cơ thể. Ngươi cần phải học cách điều khiển Kiếm Khí của mình,” nàng giải thích.

Dương Thanh Yên hướng dẫn Lăng Tiêu ngồi xuống, bắt đầu nhập định. Nàng ngồi đối diện, nhẹ nhàng vận chuyển một luồng Linh Khí từ đầu ngón tay, chạm vào bách hội của Lăng Tiêu, giúp hắn nhanh chóng tìm thấy Khí Hải trong đan điền.

“Hãy thả lỏng tâm trí. Tưởng tượng Linh Khí xung quanh là nước, và cơ thể ngươi là một cái hồ đang háo hức đón nhận. Hãy để Cửu Thiên Tâm Quyết dẫn dắt,” nàng căn dặn.

Lăng Tiêu nhắm mắt lại. Hắn không hề gặp khó khăn như những người mới bắt đầu khác. Có lẽ vì Thanh Kiếm Cửu Thiên đã kích hoạt và tinh lọc cơ thể hắn. Hắn cảm nhận rõ ràng những hạt Linh Khí li ti, như những đốm lửa xanh lục, đang dồn dập tiến vào cơ thể hắn qua từng lỗ chân lông.

Linh Khí tiến vào kinh mạch, được Cửu Thiên Tâm Quyết chuyển hóa nhanh chóng thành Linh Lực, sau đó được tích trữ vào Khí Hải.

Linh Khí ở nơi này quá dồi dào, và huyết mạch của Lăng Tiêu quá mạnh mẽ. Chỉ sau một canh giờ nhập định, Lăng Tiêu cảm thấy một tiếng nổ nhỏ vang lên trong đan điền.

Luyện Khí Tầng Một—Thành Công!

Hắn mở mắt, ánh sáng xanh lấp lánh trong đồng tử.

Dương Thanh Yên đang quan sát, thấy Lăng Tiêu đột phá nhanh đến kinh ngạc, nàng không khỏi cảm thấy xúc động.

“Ngươi... chỉ mất một canh giờ để đạt đến Luyện Khí Tầng Một?!” Giọng nàng có chút run rẩy. Ngay cả những thiên tài đỉnh cao của Cửu Thiên Cổ Tông năm xưa cũng phải mất ít nhất một ngày.

Lăng Tiêu đứng dậy. Hắn cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, tràn đầy sức mạnh. Hắn có thể nhảy cao hơn một trượng mà không cần dùng nhiều sức.

“Sư phụ, cháu cảm thấy như mình có thể làm được nhiều thứ hơn...”

Dương Thanh Yên hít một hơi sâu, lấy lại vẻ bình tĩnh. “Không hổ danh là hậu duệ của Cổ Tông. Tốc độ này là chưa từng có. Nhưng đừng vì thế mà kiêu ngạo. Luyện Khí chỉ là nền tảng. Ngươi phải học cách điều khiển Thức Kiếm.”

Nàng nhẹ nhàng rút Thanh Kiếm Cửu Thiên ra khỏi giá đỡ. Thanh kiếm, mặc dù đang bị phong ấn nặng nề, vẫn tỏa ra uy áp khủng khiếp.

“Thức Kiếm là chiêu thức nhập môn của Kiếm Đạo Cửu Thiên. Nó không phải là một chiêu thức tấn công, mà là một phương pháp kiểm soát Kiếm Khí, biến Kiếm Khí thành lớp áo giáp hoặc biến thành lưỡi kiếm sắc bén nhất. Hãy tập trung vào ý niệm, không phải sức lực.”

Dương Thanh Yên bắt đầu biểu diễn. Nàng không sử dụng Thanh Kiếm Cửu Thiên, mà chỉ dùng một thanh kiếm gỗ đơn giản. Nàng vận chuyển Linh Lực, và ngay lập tức, một luồng Kiếm Khí màu xanh nhạt bao quanh thanh kiếm gỗ, biến nó thành một lưỡi kiếm thật sự. Nàng thực hiện những động tác đơn giản nhưng tinh tế, mỗi đường kiếm đều mang theo sự uyển chuyển của gió, sự vững chắc của núi non.

Lăng Tiêu tập trung cao độ, ghi nhớ từng chi tiết. Sau đó, hắn cầm Thanh Kiếm Cửu Thiên—một gánh nặng vật lý và tinh thần.

Thanh kiếm nặng hơn hắn nghĩ, nhưng một khi hắn vận dụng một chút Linh Lực vào cánh tay, sức nặng đó dường như biến mất. Hắn bắt đầu thực hiện động tác đầu tiên của Thức Kiếm: một nhát chém thẳng từ trên xuống.

Ngay lập tức, Kiếm Khí từ Thanh Kiếm Cửu Thiên bùng nổ, mạnh mẽ hơn Kiếm Khí của Dương Thanh Yên gấp mười lần. Tuy nhiên, nó lại không ổn định, lan tỏa một cách vô định, suýt nữa làm gãy một cây trúc gần đó.

“Không được! Kiếm Khí quá mạnh, nhưng sự kiểm soát quá yếu! Ngươi đang dùng sức mạnh thể xác của huyết mạch, chứ không phải ý chí của linh hồn!” Dương Thanh Yên nghiêm giọng. “Thanh Kiếm Cửu Thiên có linh hồn. Ngươi phải giao tiếp với nó bằng Kiếm Ý của mình.”

Đêm đầu tiên tại nơi ẩn cư của Dương Thanh Yên, Lăng Tiêu không ngủ. Hắn luyện tập Thức Kiếm dưới ánh trăng, hết lần này đến lần khác.

Hắn vấp ngã, hắn đổ mồ hôi, và hắn thất bại. Nhưng mỗi lần thất bại, hắn lại cảm nhận được Linh Lực trong Khí Hải của mình lại mạnh mẽ hơn một chút. Hắn bắt đầu hiểu ra: Tu luyện không chỉ là tăng cường Tu Vi, mà là rèn luyện ý chí.

Đến gần sáng, khi Lăng Tiêu kiệt sức, hắn thực hiện nhát chém cuối cùng. Lần này, hắn không còn nghĩ đến sức mạnh hay Linh Lực. Hắn chỉ nghĩ đến ý chí muốn bảo vệ, muốn công bằng, muốn đứng thẳng.

Kiếm Khí màu xanh lam thanh khiết, không quá dữ dội nhưng cực kỳ ổn định, bao phủ quanh Thanh Kiếm Cửu Thiên. Lưỡi kiếm nhẹ nhàng rạch một đường sâu và gọn gàng trên thân cây cổ thụ cách đó ba trượng.

Lăng Tiêu ngã ngồi xuống, nhưng hắn mỉm cười. Hắn đã thành công.

Dương Thanh Yên, người đã âm thầm quan sát từ xa, khẽ gật đầu hài lòng. Nàng biết, con đường phía trước của Lăng Tiêu sẽ đầy máu và nước mắt. Nhưng hắn có thứ mà không Tiên Đế nào có được: một Thiên Phẩm Kiếm Căn và một Thanh Kiếm Cửu Thiên đã chọn chủ.

"Mười bảy tuổi, đột phá Luyện Khí Tầng Hai, và nắm được chút ý niệm về Thức Kiếm. Ngươi có thể đã là người thay đổi vận mệnh của Cửu Giới, Lăng Tiêu. Ta sẽ dốc hết sức để rèn giũa ngươi, cho đến khi ngươi đủ mạnh để đối đầu với Giáo Chủ Thiên La Điện," Dương Thanh Yên thầm nghĩ, ánh mắt kiên định.

Hành trình tu luyện chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×