thành phố bóng tối

Chương 1: Những con hẻm không ánh sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên bầu trời xám xịt của thành phố, những tòa nhà chọc trời của khu thượng lưu lấp lánh ánh đèn, trông như một thế giới khác hẳn. Những ánh sáng ấy xa xỉ, lộng lẫy, chiếu rọi xuống nhưng chẳng bao giờ chạm đến nơi dưới đáy – khu ổ chuột nằm sát ven sông, nơi người ta gọi là thế giới thứ ba. Ở đó, ngày cũng như đêm, con người sống trong bóng tối, chỉ có ánh đèn dầu leo lét, tiếng gào khóc của trẻ con đói ăn, và mùi ẩm mốc của những con hẻm chật hẹp ngập nước cống.

Minh bước đi chậm rãi trong con hẻm quen thuộc. Đôi giày rách sũng nước, bùn đất bám dày. Anh vừa tan ca làm ở xưởng tái chế rác thải. Mồ hôi quyện với bụi bẩn bám dính trên áo khiến cơ thể mệt mỏi rã rời. Nhưng Minh không dám nghỉ. Trên tay anh là túi gạo vừa mua, chỉ đủ ăn trong một tuần. Mỗi bước đi, anh lại nhớ tới hình ảnh người mẹ đang nằm run rẩy trên chiếc giường gỗ ọp ẹp trong căn phòng nhỏ của họ.

Nhà Minh nằm ở cuối con hẻm tối, ngay sát một bức tường cao đã rạn nứt. Gió từ con sông đen ngòm bên kia thổi vào, mang theo mùi hôi thối của rác rưởi và nước thải. Người ta thường nói: “Nếu muốn biết thế nào là tận cùng của xã hội, hãy đến khu ổ chuột này.” Ở đó, con người chẳng còn gì ngoài hai chữ: sống sót.

Mở cửa bước vào, Minh thấy mẹ đang ho sù sụ. Bà gầy đến nỗi da bọc xương, ánh mắt trũng sâu. Trên bàn gỗ có một chén cháo loãng đã nguội.

– Con về rồi à… – mẹ anh cất giọng yếu ớt.

– Vâng, mẹ. Hôm nay con mua được ít gạo, mai con nấu cho mẹ ăn cơm. – Minh cố nở nụ cười, dù trong lòng nặng trĩu.

Anh biết mẹ cần thuốc hơn cơm. Nhưng tiền đâu ra? Tiền lương một ngày bốc vác, làm thêm cả ca đêm, cộng lại chưa đủ để mua nổi vài vỉ thuốc hạ sốt. Bệnh viện trong thành phố thì không nhận những người không hộ khẩu, mà khu ổ chuột – “thế giới thứ ba” – vốn chẳng được công nhận như một phần của thành phố. Người dân nơi đây tồn tại ngoài vòng pháp luật, ngoài cả ánh sáng.

Đêm xuống, Minh ra ngoài hít thở. Con hẻm chật chội vang lên tiếng cãi vã, tiếng chửi thề, tiếng dao chém chan chát vào tường. Mấy tên thanh niên trong băng nhóm lại gây sự với người bán hàng rong. Một vụ ẩu đả nhỏ, nhưng đủ để khiến cả khu náo loạn. Minh quen rồi. Ở đây, mạng người rẻ rúng, chết đi cũng chẳng ai quan tâm.

Anh ngồi xuống bậc thềm, ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Tầng trên kia, nơi ánh sáng lấp lánh, là khu thượng lưu. Những tòa nhà kính sáng choang, những con người mặc vest sang trọng, ngồi xe hơi bóng loáng. Chỉ cách vài dãy tường, nhưng khác nào hai thế giới. Minh nhếch mép cười chua chát.

Ngày mai lại một vòng quay cũ: đi làm, nhận đồng lương ít ỏi, mua gạo, mua thuốc, lo cho mẹ. Anh đã 20 tuổi, chưa từng rời khỏi “thế giới thứ ba”. Trong ký ức của Minh, cha anh từng làm bảo vệ cho một công ty ở khu trung lưu. Một lần, ông về nhà trong tình trạng đầy thương tích, rồi mất sau đó ít lâu. Người ta bảo ông chết do “tai nạn lao động”, nhưng Minh chưa bao giờ tin. Trong mắt cậu bé năm ấy, cha mình chết vì đã dám đối mặt với một kẻ quyền lực hơn.

Tiếng động lớn làm Minh giật mình. Từ phía cuối hẻm, một toán người đang chạy thục mạng. Phía sau, những bóng đen đuổi theo, ánh dao loang loáng dưới ánh đèn đường mờ mịt. Minh định quay vào nhà, nhưng một người đàn ông bất ngờ ngã sấp ngay trước mặt anh. Máu loang đỏ nền đất ẩm.

Người đó nắm chặt tay Minh, giọng đứt quãng:

– Giữ… lấy… cái này… Đừng để… chúng… tìm thấy…

Nói rồi ông ta nhét vào tay Minh một vật nhỏ lạnh buốt – một chiếc vòng sắt đen xỉn, khắc những ký hiệu kỳ lạ. Chưa kịp phản ứng, toán người đuổi phía sau đã tới gần. Minh hốt hoảng kéo người đàn ông vào góc tối. Nhưng khi quay lại, ông ta đã ngừng thở. Đôi mắt mở trừng, ánh nhìn như muốn nhắn gửi điều gì.

Bọn truy sát lướt qua, không phát hiện ra Minh. Trái tim anh đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Bàn tay vẫn nắm chặt chiếc vòng lạnh lẽo kia.

Đêm đó, Minh không ngủ được. Hình ảnh người đàn ông chết ngay trước mắt, dòng máu loang khắp mặt đất, ám ảnh anh mãi. Anh giấu chiếc vòng trong hộp gỗ dưới giường, tự nhủ sáng mai sẽ tìm cách vứt đi. Nhưng sâu trong lòng, Minh có một linh cảm mơ hồ: từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời anh sẽ không còn yên bình nữa.

Ở phía xa, những tòa tháp kính của tầng thượng lưu vẫn rực sáng, lạnh lùng nhìn xuống khu ổ chuột. Thành phố này dường như có đôi mắt vô hình, dõi theo từng sinh mạng bé nhỏ. Minh siết chặt nắm tay. Anh không biết, chính đêm nay, bánh xe số phận của mình đã bắt đầu lăn, đưa anh từ một chàng trai nghèo hèn trở thành người thay đổi cả “thế giới thứ ba”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×