Đêm muộn, kho bác Hào im như một khúc xương. Họ trải tấm bạt mỏng lên sàn gỗ bụi. Tuấn nằm một lúc rồi trở mình:
– Minh.
– Hử?
– Nếu ngày kia bọn nó đến thật, tao… có thể chạy.
– Ừ.
– Nhưng mày thì không.
– Không.
Một khoảng im. Tuấn bật cười kiểu chẳng vui:
– Mày nhớ ngày bọn mình mười một tuổi, chui vào rạp chiếu phim bỏ hoang, ngồi trên nóc máy chiếu coi qua khe hở không?
– Nhớ. Người lớn nhìn thế giới qua màn bạc, tụi mình nhìn họ qua khe hở. – Minh cười nhẹ – Bây giờ cũng thế: tụi nó nhìn đời qua “bảng trắng”, “lịch xả”. Còn tụi mình nhìn khe hở giữa hai cánh cửa lưới.
– Rồi sao?
– Tụi mình luồn qua khe trước khi chúng đóng lại.
Tuấn không đáp nữa. Nó quay mặt vào tường, thở đều sau mấy phút. Minh vẫn mở mắt, nhìn trần gỗ, đếm những vết đinh như đếm nhịp tim. Tin nhắn mới đến, không tên: “Đừng tin ai hoàn toàn, kể cả tao. – D” Rồi, ngay sau đó, một tin khác: “Nếu muốn công bố, đừng tìm báo lá cải. Tìm kênh quốc tế qua đại học X. Liên hệ: …” Một chuỗi địa chỉ lạ, có vẻ là hộp thư mã hóa. Minh chép lại vào mép giấy vụn, không dùng điện thoại lưu.
Anh tắt màn hình, giấu điện thoại dưới áo. Gió khuya luồn qua khe ván, kéo vào một nốt nhạc kim loại xa xăm. Ở một nơi nào đó dưới lòng đất, nước đang chuyển hướng theo lệnh của những bàn tay vô hình. Ở một nơi nào đó trên cao, một cuộc họp đang quyết ngày “Full Flush”. Ở đây, trên sàn gỗ mục, hai thằng trai mỏng như hai cái bóng nằm đếm hơi thở để giữ mình không tan ra.
Minh nhắm mắt. Hình ảnh hiện sau mí là cánh quạt bốn lá trên mảnh thẻ. Cánh quạt ấy quay không ngừng; muốn dừng nó, phải có vật gì cứng chặn giữa trục. Anh không phải vật cứng, nhưng anh có thể là hòn sỏi rơi đúng lúc. Và đôi khi, một hòn sỏi cũng đủ làm lệch bánh răng. Anh nghĩ đến Lan—ánh mắt ấm, tin nhắn ngắn—rồi gạt ra khỏi đầu, như gạt một ngọn lửa nhỏ khỏi đống rơm khô để nó khỏi bén. Anh nghĩ đến mẹ—bờ vai gầy—và đặt tay lên ngực, giữ trái tim đập đều.
Ngày mai, họ sẽ không vào silo nữa. Họ sẽ đi tìm “đâu đó” để treo những bằng chứng lên cao, ra khỏi tầm tay những kẻ thích gắn chip dưới cửa nhà người khác. Nhưng trước khi trèo cao, họ phải sống tới buổi sáng.
Gần rạng, tiếng bước chân lạ xẹt qua ngoài ngõ. Một bóng người dừng trước cửa kho, im lặng như nuốt hơi. Minh giữ hơi thở, tay trượt vào con dao mòn. Tiếng chân lại đi, không vội, như thể người đó chỉ kiểm tra một danh sách. “Đến, đánh dấu, đi.” Trong câm lặng ấy, Minh lần đầu tiên hiểu rõ cảm giác bị “quản lý” bởi một bàn tay vô hình—không đẩy, không kéo, chỉ đi qua đời anh và để lại những dấu tích nhỏ xíu, đủ để ngày nào đó quay lại mở đúng cánh cửa.
Trời sáng rất mỏng. Minh chợp mắt được một lát, tỉnh dậy với cổ khô và lưng đau. Tuấn ngáy nhẹ, môi hé. Anh ngồi dậy, mở khe ván, lôi nửa manifest ra, vuốt phẳng, nhét vào bì thư giấy nâu. Trên bì, anh viết: “Nếu tôi biến mất, hãy xem.” Không ghi tên. Không ghi địa chỉ trả lời.
Một ngày mới của thế giới thứ ba bắt đầu bằng tiếng rao bánh mì nguội và tiếng còi tàu. Ở bờ bên kia, đèn dây vẫn sáng cả ban ngày. Minh buộc dây giày, siết dây balo, đứng lên. Những bàn tay vô hình đang hoạt động không ngừng. Để đối đầu, anh chỉ có hai bàn tay đầy sẹo. Nhưng hai bàn tay ấy biết móc ván sàn, ghép mảnh thẻ, nâng lưới sắt, níu bạn khỏi lòng nước dâng—và biết, nếu cần, sẽ ném một hòn sỏi nhỏ vào đúng giữa trục quay.