Đêm ấy, thành phố dường như chìm trong một bầu không khí nặng nề và im lặng đến mức đáng sợ. Gió biển lướt qua những tòa nhà cao tầng, mang theo mùi mặn của nước và một cảm giác bất an khó tả. Minh Quân đứng trên ban công căn hộ của mình, mắt dõi theo ánh đèn đường lấp lóa. Bình thường, đây là lúc anh thích ngồi yên lặng, lắng nghe tiếng sóng vỗ và hít thở không khí đêm mát lạnh. Nhưng tối nay, mọi thứ đều khác. Biển đêm tĩnh lặng đến mức bất thường, không hề có tiếng sóng vỗ như mọi khi. Trong lòng anh, một cảm giác khó chịu trỗi dậy, như thể cảnh báo về một điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Một rung động nhẹ xuất hiện dưới chân. Minh Quân nhún vai, nghĩ rằng có thể chỉ là tòa nhà gần đó bị rung nhẹ. Nhưng chưa kịp thở phào thì những chấn động trở nên dữ dội hơn. Cả căn hộ rung lên, cửa sổ phát ra những tiếng kêu rợn người. Ánh đèn lập lòe vài giây rồi tắt hẳn. Minh Quân khựng lại, tim đập mạnh, cảm giác rằng không còn gì ở thành phố này là chắc chắn và ổn định.
“Động đất?!” – Anh tự nhủ, mắt mở to, hít một hơi thật sâu.
Chỉ vài giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía bến cảng. Những đợt sóng đầu tiên tràn vào thành phố, nhấn chìm các phương tiện ven biển. Những chiếc xe bị cuốn tung, biển quảng cáo rơi xuống đường, và mọi thứ ngập trong bùn và mảnh vỡ. Minh Quân cảm thấy máu lạnh trào lên khi nhìn thấy mức độ tàn phá kinh hoàng. Anh chưa từng chứng kiến điều gì tương tự. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, như thể thành phố này đang bị xóa sổ trước mắt.
Anh lao ra khỏi ban công, chạy xuống cầu thang, nơi hàng chục cư dân đang hoảng loạn. Tiếng la hét vang khắp tòa nhà, trẻ con khóc, người lớn bám chặt lan can. Minh Quân dừng lại một giây, nhìn ra cửa sổ. Trước mắt anh, những đợt sóng cao như tòa nhà ba tầng đang ập vào đường phố. Sóng thần. Chỉ riêng hai từ này thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy tim như nghẹt lại.
Anh nghe thấy tiếng người kêu cứu, vài người còn sống bám vào mảnh tường nổi. Minh Quân biết rằng không có thời gian để đứng nhìn. Anh chạy vội vào trong, mặc áo khoác, túi lặn đã chuẩn bị sẵn. Bố anh từng là thợ lặn cứu hộ, và bây giờ, anh hiểu mình phải hành động. Một tin nhắn trên điện thoại nhấp nháy:
“Minh Quân, nhiệm vụ khẩn cấp. Một vật thể bí ẩn được phát hiện dưới đáy thành phố. Chúng tôi cần bạn. Không thể chần chừ.”
Người gửi là đồng nghiệp cũ của cha anh – một thành viên trong tổ chức nghiên cứu biển bí mật. Anh không suy nghĩ lâu. Một cái gật đầu trong lòng, và Minh Quân lao ra khỏi tòa nhà, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ gần bến cảng. Nước biển lạnh buốt, nhưng anh không hề chùn bước. Dòng nước cuồn cuộn cuốn trôi mọi thứ, và mỗi cú sóng đánh vào thuyền đều làm anh nhảy dựng.
Ngoài đường, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Những người chạy tán loạn, tiếng la hét, tiếng kính vỡ, và sóng thần tiếp tục tấn công. Minh Quân quan sát, tim anh vừa lo sợ vừa căng thẳng. Trước mắt anh là một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy: thành phố từng hiện đại giờ chỉ còn là đống đổ nát ngập trong nước. Nhưng nhiệm vụ của anh đã rõ: tìm vật thể bí ẩn trước khi nó rơi vào tay kẻ xấu hoặc bị nhấn chìm vĩnh viễn.
Chiếc thuyền trôi theo dòng nước, lướt qua các tòa nhà đổ nát, qua những con đường giờ chỉ còn là đống gạch vụn. Minh Quân thấy vài người còn sống bám vào mảnh tường, ánh mắt họ cầu cứu, van xin phép màu. Anh nhói lòng nhưng biết mình không thể giúp tất cả. Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là tiếp cận vật thể.
Tiếng động cơ lớn từ phía cảng vang lên. Một chiếc tàu chuyên dụng nhỏ xuất hiện, chở theo những người được trang bị thiết bị lặn hiện đại. Trên boong, Linh Chi vẫy tay gọi:
— “Quân! Lên đây ngay! Chúng ta phải tới hiện trường trước khi mọi thứ biến mất hoàn toàn!”
Minh Quân nhảy lên tàu. Linh Chi – nhà khoa học biển, lạnh lùng, quyết đoán, nhưng đầy thông minh. Cạnh cô là Hải Long – ngư dân giàu kinh nghiệm, am hiểu vùng biển, điều khiển tàu điêu luyện qua các mảnh vỡ và dòng nước xoáy. Minh Quân cảm nhận rằng, dưới sóng thần và thảm họa, họ là đội duy nhất có khả năng tiếp cận vật thể.
Trên boong tàu, Linh Chi đưa ra bản đồ điện tử. Các tia sáng định vị hiện lên, vật thể nằm ngay giữa trung tâm thành phố chìm, bên dưới một tòa nhà chọc trời đã sụp hoàn toàn.
— “Đây là nơi nó nằm, và chúng ta phải xuống đáy trước khi dòng chảy phá hủy mọi thứ,” — Linh Chi nói, mắt ánh lên vẻ lo lắng pha quyết tâm.
Minh Quân siết chặt tay nắm tàu. Lời cha từng dạy vang vọng: “Dưới nước, một quyết định sai cũng có thể là cái chết.” Giờ đây, lời ấy trở nên sống động hơn bao giờ hết. Anh phải chính xác trong từng hành động.
Chiếc tàu chậm lại, mũi tàu nghiêng xuống để thả thuyền lặn. Minh Quân mặc áo lặn, kiểm tra bình khí, găng tay, mặt nạ. Mỗi chi tiết đều được kiểm tra kỹ lưỡng. Anh nhảy xuống nước. Dòng nước lạnh buốt, mạnh đến mức như muốn cuốn trôi cơ thể anh, nhưng không làm anh chùn bước.
Xung quanh là bóng tối bao trùm. Dưới đáy biển, các tòa nhà chìm chỉ còn là hình dạng lờ mờ trong màn nước đen. Minh Quân bơi theo thiết bị định vị. Linh Chi và Hải Long bám sát, nhịp đồng bộ giữa họ như một đội quân tinh nhuệ. Mọi chuyển động đều phải chính xác, vì sai một ly là mất mạng.
Khi họ đến gần vị trí vật thể, một cơn sóng phụ ập tới. Minh Quân bám vào khung thép gãy, tránh các mảnh vỡ bay ra. Tim anh đập mạnh, nhịp thở đều nhưng căng thẳng đến tột độ. Trong giây lát, anh nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ đống đổ nát – vật thể bí ẩn đang chờ họ.
Một cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò trào dâng. Đây không còn là một nhiệm vụ cứu hộ thông thường. Minh Quân hiểu rằng họ đang bước vào một bí ẩn có thể thay đổi cả thế giới. Sóng thần vẫn ầm ầm ngoài mặt nước, nhưng dưới đáy biển, cuộc phiêu lưu thực sự mới bắt đầu.
Minh Quân nắm chặt tay Linh Chi, ánh mắt họ giao nhau, không cần lời nói. Mọi thứ giờ đã vượt ra ngoài thảm họa: họ phải đối mặt với nguy hiểm, bí ẩn, và cả chính bản thân mình. Anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho những gì chưa từng thấy dưới “Thành phố Chìm”.