Chiếc thuyền nhỏ lắc lư theo từng đợt sóng dữ, nhưng Minh Quân đã dần quen nhịp chuyển động dữ dội. Mắt anh dõi theo hướng đi, nơi các tòa nhà chìm hiện lên dưới làn nước đen ngòm. Những mảnh vụn gạch, sắt thép và kính vỡ trôi nổi xung quanh, nhấp nhô theo dòng nước. Không gian này mang một vẻ vừa kỳ bí vừa rùng rợn, như một thành phố đã chết, nằm im dưới đáy biển nhưng vẫn có hơi thở sinh tồn lạ kỳ.
— “Chuẩn bị xuống nhé!” — Linh Chi hét qua tiếng gió và sóng, mắt cô sáng rực ánh quyết tâm.
Linh Chi là một nhà khoa học biển, người đã nghiên cứu các vật thể dưới đại dương cả đời. Cô không chỉ thông minh mà còn cực kỳ lạnh lùng trong các tình huống nguy hiểm. Minh Quân cảm nhận rõ năng lượng kiên định từ cô. Đối diện thảm họa và nguy hiểm như thế này, sự điềm tĩnh của cô là thứ duy nhất giữ anh không rơi vào hoảng loạn.
Hải Long, một ngư dân từng sống cả đời gần vùng biển này, điều khiển tàu một cách thuần thục. Tay ông bám chắc vào tay lái, mắt không rời dòng nước trước mặt, đoán trước mọi mảnh vỡ và dòng xoáy. Minh Quân thấy ông là người duy nhất có thể dẫn họ đi qua “ma trận” của thành phố chìm mà không lao vào chướng ngại nguy hiểm.
Minh Quân chuẩn bị đồ lặn. Anh tháo túi ra, kiểm tra từng bình khí, mặt nạ, găng tay và áo bảo hộ. Mọi thứ đều được đặt đúng vị trí. Anh biết rằng sai một chi tiết nhỏ thôi cũng có thể là chết. Bình khí mới, đầy đủ dự phòng, đèn chiếu dưới nước, thiết bị định vị – tất cả đều phải hoạt động hoàn hảo.
— “Nhìn này, Quân,” — Linh Chi chỉ vào thiết bị định vị cầm tay — “vật thể nằm ngay dưới tòa nhà sụp. Chúng ta phải chia nhau tìm đường vào, tránh xa mảnh vụn rơi tự do.”
— “Chia đội hả?” — Minh Quân nhíu mày. — “Tôi nghĩ nên đi chung, an toàn hơn.”
— “Không, mỗi người một hướng. Nếu tập đoàn Hải Lâm xuất hiện, chúng ta có thể xử lý đồng thời nhiều điểm,” — Linh Chi giải thích, giọng cô vẫn lạnh lùng nhưng nghiêm túc.
Minh Quân lặng người một giây. Cách tiếp cận này có rủi ro cao, nhưng anh hiểu tính toán của Linh Chi hoàn toàn chính xác. Dưới đáy biển, mọi giây phút đều sinh tử.
Hải Long đưa tay ra, vỗ nhẹ vai Minh Quân:
— “Đừng lo, cậu trẻ. Tớ sẽ dẫn cậu đi đúng hướng. Nhưng nhớ, giữ bình tĩnh. Dưới đây, nước mạnh hơn và bóng tối sâu hơn tất cả những gì cậu từng thấy.”
Minh Quân gật đầu, cảm nhận hơi thở mình dần đều lại. Anh biết mình cần tập trung tuyệt đối. Dòng nước xoáy trước mắt mạnh hơn dự đoán, các mảnh vỡ trôi nổi như bão, nếu không quan sát kỹ sẽ đâm vào cơ thể.
Cả ba người nhảy xuống biển. Nước lạnh buốt đến mức thấu da, nhưng không làm chậm nhịp bơi của họ. Minh Quân cố gắng điều chỉnh nhịp thở, mắt dõi theo tín hiệu từ thiết bị định vị. Ánh sáng từ đèn lặn chiếu ra một vùng sáng nhỏ, phá vỡ màn đêm dưới đáy biển. Những tòa nhà đổ nát hiện lên như những bóng ma, từng mảng bê tông, sắt thép trồi lên trôi xuống theo dòng nước.
— “Hãy cẩn thận với dòng chảy mạnh ở đây,” — Hải Long nói, giọng ông vang vọng qua bộ truyền tín hiệu lặn. — “Một cú xoáy nhỏ cũng có thể hút chúng ta vào hố sâu.”
Minh Quân cảm nhận dòng nước kéo mạnh cơ thể anh, phải dùng hết sức lực để giữ thăng bằng. Mọi chi tiết đều quan trọng: một mảnh thép rơi trúng bình khí là tử vong ngay lập tức. Anh nhớ lời cha từng dạy: “Dưới nước, một sai lầm nhỏ cũng là kết thúc.”
Họ tiếp cận tòa nhà đổ. Minh Quân nhìn thấy nhiều tầng bê tông vỡ nát, những mảnh kính vỡ trôi lững lờ. Anh rùng mình nhưng vẫn bơi tiến về phía tín hiệu. Linh Chi bơi cạnh, vừa chỉ dẫn vừa kiểm tra thiết bị. Tín hiệu định vị nhấp nháy liên tục, vật thể đang nằm dưới một hố sâu, bị các mảnh bê tông chắn trước mặt.
— “Chúng ta phải đi vòng,” — Linh Chi nói. — “Không thể bơi thẳng vào, quá nguy hiểm.”
Minh Quân nhíu mày, nhìn quanh. Dòng nước xoáy mạnh, ánh sáng đèn không xuyên sâu được quá vài mét. Nhưng anh cũng nhận thấy, ngay cả trong bóng tối, vật thể phát ra một ánh sáng lấp lánh kỳ lạ. Cảm giác vừa tò mò vừa hồi hộp trào dâng.
— “Đừng để bị phân tâm,” — Hải Long nhắc nhở. — “Chỉ cần một bước sai là kết thúc.”
Nhóm bơi theo hướng vòng, tránh những mảnh vụn lớn và các dòng xoáy nguy hiểm. Minh Quân dùng tay đẩy các mảnh bê tông nhỏ ra khỏi đường đi. Ánh sáng từ thiết bị lặn giúp họ định hướng, nhưng mọi thứ vẫn mờ ảo, mỗi chuyển động đều phải chính xác.
— “Chúng ta gần tới rồi,” — Linh Chi nói. — “Chỉ còn vài mét nữa là chạm tới vật thể.”
Dòng nước trở nên dữ dội hơn khi họ đến gần hố sâu. Minh Quân cảm nhận áp lực tăng lên, từng hơi thở trở nên khó khăn hơn. Anh cố gắng giữ nhịp, tập trung vào nhiệm vụ. Trước mặt là vật thể, bị các mảnh bê tông chắn phía trước. Ánh sáng từ nó nhấp nháy, phát ra luồng năng lượng kỳ lạ.
— “Cẩn thận!” — Hải Long hét. Một mảnh bê tông lớn rơi gần, tạo ra dòng nước xoáy mạnh. Minh Quân nhanh chóng dùng tay đẩy cơ thể khỏi vùng nguy hiểm, suýt nữa bị cuốn đi.
Họ tiếp cận vật thể. Minh Quân nhìn kỹ, cảm giác vừa hồi hộp vừa rùng mình. Nó không giống bất cứ vật thể nào anh từng thấy. Lấp lánh ánh sáng, nhưng cũng tỏa ra năng lượng khiến nước xung quanh rung lên nhẹ, như thể sống động. Anh chạm tay vào bề mặt, cảm giác lạnh buốt truyền qua, nhưng cũng như một luồng điện đánh thức trí tò mò.
— “Chúng ta phải đánh dấu vị trí và đưa nó lên tàu an toàn,” — Linh Chi nói. — “Nếu để tập đoàn Hải Lâm biết, họ sẽ không bỏ qua.”
Minh Quân gật đầu. Anh biết nhiệm vụ không chỉ là cứu vật thể, mà còn là bảo vệ nó khỏi những thế lực nguy hiểm. Sóng thần bên trên vẫn ầm ầm, nhưng dưới đáy biển, một cuộc phiêu lưu mới thực sự bắt đầu.
Họ tiếp tục cố định vật thể, đặt các thiết bị đo và bảo vệ xung quanh. Dòng nước xoáy dữ dội, các mảnh vỡ di chuyển liên tục, nhưng họ phối hợp ăn ý. Mỗi động tác đều chuẩn xác, nhịp nhàng như một đội quân tinh nhuệ. Minh Quân cảm nhận rõ từng hơi thở, từng nhịp tim, và biết rằng mọi sai lầm đều phải trả giá đắt.
Ánh sáng từ thiết bị định vị phản chiếu trên các mảnh vỡ, tạo ra những bóng ma nhấp nháy, khiến cảnh vật trở nên rùng rợn nhưng cũng đầy bí ẩn. Minh Quân nhìn Linh Chi và Hải Long, thấy ánh mắt họ rực lên quyết tâm. Đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là sự sống còn, và họ đang bước vào thế giới chưa từng thấy dưới đáy biển.
Vật thể giờ đã cố định, Minh Quân và nhóm bắt đầu đánh giá kế hoạch đưa nó lên tàu. Nhưng ngay khi họ chuẩn bị, một cơn dòng xoáy phụ bất ngờ xuất hiện, kéo mạnh Minh Quân về phía hố sâu. Anh chống chọi, mắt nhìn Linh Chi, và cả hai phối hợp tránh dòng nước nguy hiểm. Hải Long dùng kỹ năng dẫn đường, giúp họ ổn định vị trí, giữ vật thể không bị cuốn đi.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh Quân hiểu rằng, dưới đáy biển, mọi giây phút đều là sinh tử. Nhưng đồng thời, anh cảm nhận được sự hồi hộp, tò mò và hứng thú chưa từng có. Cuộc phiêu lưu thực sự mới bắt đầu, và anh sẵn sàng đối mặt tất cả, khám phá bí ẩn vật thể, và bước vào “Thành phố Chìm” đầy nguy hiểm.