Tiếng còi báo động vang lên dồn dập, xé toạc màn đêm tĩnh lặng của thành phố X. Từng hồi còi gấp gáp như những mũi khoan đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng rùng mình hoảng loạn. Bầu trời đỏ rực, từng vệt sáng như lưỡi dao xé ngang tầng mây, chiếu xuống những tòa cao ốc run rẩy trong ánh lửa.
Ngọn lửa bùng lên từ phía trung tâm thành phố, nuốt chửng các khu chợ, những dãy nhà, cả con đường dài ngập phương tiện bị bỏ lại. Không khí nồng nặc mùi khét lẹt của cao su, xăng dầu, xen lẫn mùi thịt cháy. Thành phố vốn đông đúc giờ đây chỉ còn lại hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng gào khóc, tiếng kim loại va chạm và đâu đó vang lên những tiếng rống khàn đặc, không giống tiếng người.
Minh – một thanh niên hai mươi ba tuổi – đứng chết lặng giữa hành lang ký túc xá cũ kỹ. Cả dãy nhà đã rung chuyển vì những vụ nổ từ xa vọng lại. Anh bấu chặt lan can gỉ sét, mắt dán vào cảnh tượng trước mặt: thành phố đang chết.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” – Minh thì thầm, cổ họng khô khốc.
Ban đầu, khi còi báo động vang lên, anh còn nghĩ đó chỉ là cuộc diễn tập an ninh như những lần trước. Nhưng rồi tiếng nổ ầm ầm dội đến, tiếp theo là những đám người hốt hoảng chạy qua con đường trước cổng ký túc. Họ la hét điều gì đó, nhưng Minh không nghe rõ, chỉ thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt.
Điện tắt phụt. Thành phố chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh lửa soi rọi những bóng người chạy loạn. Minh luống cuống lục tìm chiếc điện thoại trong túi. Không còn sóng. Màn hình chỉ hiện lên dòng chữ lạnh lùng: “Mạng lưới gián đoạn.”
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ tầng dưới. Minh giật thót, vội chạy xuống cầu thang. Cánh cửa ở cuối hành lang bật tung, một nữ sinh lao vào, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt mở to như sắp nứt ra.
“Chạy đi! Có… có quái vật!” – cô ta hét, rồi ngã quỵ ngay dưới chân Minh.
Anh cúi xuống, định đỡ dậy thì một bóng đen từ ngoài hành lang nhào tới. Trong ánh sáng chập chờn của ngọn đèn khẩn cấp, Minh thấy rõ: đó là một người đàn ông, nhưng khuôn mặt đã biến dạng, da rách toạc để lộ những mảng cơ bắp đỏ lòm, đôi mắt đục ngầu và miệng há rộng, rỉ máu. Hắn lao đến với tốc độ kinh hoàng.
“Chết tiệt!” – Minh chửi thề, kéo vội cô gái ngã sang một bên. Con quái vật đập đầu vào tường, xương vỡ nghe rắc một tiếng nhưng nó chẳng hề dừng lại. Nó quay ngoắt, lao về phía họ lần nữa.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, Minh không kịp suy nghĩ. Anh ôm lấy cô gái, chạy thục mạng xuống cầu thang. Tiếng chân nện thình thịch phía sau, tiếng gào khàn đặc mỗi lúc một gần. Cả tòa nhà bỗng vang lên tiếng kêu la, tiếng cửa đóng sập, tiếng vật gì đó đổ ầm ầm.
Khi chạy ra đến cổng, Minh khựng lại. Trước mặt anh, con đường vốn quen thuộc giờ hóa địa ngục: xe cộ cháy rụi, từng nhóm người chen lấn nhau chạy, có kẻ bị kéo ngã xuống và ngay lập tức bị những sinh vật kỳ dị vồ lấy. Tiếng xương gãy, tiếng thịt bị xé rách hòa cùng tiếng thét gào tạo thành bản nhạc kinh hoàng.
Cô gái trong tay Minh run lẩy bẩy, mặt mày tái nhợt. “Chúng… chúng là cái gì vậy?”
Minh nuốt khan, tim đập thình thịch. Anh không biết, chỉ thấy rõ một điều: nếu còn đứng lại, họ sẽ chết.
Anh kéo cô gái men theo con hẻm nhỏ. Phía sau, tiếng bước chân dồn dập đuổi theo. Mỗi lần ngoái lại, Minh lại thấy thêm vài cái bóng lao đến, đôi mắt đỏ ngầu sáng rực trong màn đêm.
Chạy mãi, cuối cùng họ lạc vào một khu phố vắng. Một dãy nhà cửa đóng then cài, im ắng lạ thường, chỉ còn ánh lửa xa xa chiếu sáng bầu trời đỏ rực. Minh và cô gái thở hổn hển, lưng dính đầy mồ hôi.
“Cảm ơn… nếu không có anh chắc tôi chết rồi.” – cô gái run run nói.
“Giữ giọng nhỏ thôi.” – Minh đưa tay ra hiệu, áp sát tai lắng nghe. Thành phố giờ đây chẳng còn âm thanh của xe cộ hay tiếng người, chỉ còn tiếng gầm gừ rời rạc vang vọng đâu đó.
Bất chợt, từ góc phố vọng lại tiếng rít chói tai. Minh rùng mình, kéo tay cô gái trốn vào căn nhà gần nhất. Cửa khóa chặt, anh đạp mạnh vài lần, bản lề rỉ sét gãy rời, cả hai lách vào trong.
Bên trong tối om, bụi phủ dày, mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Minh đóng cửa, lôi một chiếc tủ cũ chắn ngang. Cả hai ngồi bệt xuống nền nhà, thở dốc.
“Anh… anh là ai?” – cô gái thì thào.
“Minh. Sinh viên. Còn cô?”
“Ly… tôi học Y. Tôi… tôi thấy bạn tôi bị cắn… rồi biến thành thứ đó…” – giọng cô nghẹn lại, nước mắt ứa ra.
Minh siết chặt nắm tay, lòng ngổn ngang. Những sinh vật ngoài kia không còn là người. Nếu lời cô nói đúng, thì bất kỳ ai bị cắn cũng sẽ biến thành quái vật.
Anh nhớ lại cảnh tượng trong ký túc xá: ánh mắt đục ngầu, tiếng gầm khàn khàn, sự hung hãn không giống loài người. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Chúng ta phải rời khỏi thành phố.” – Minh nói khẽ, mắt nhìn ra khe cửa sổ. Ngoài kia, thành phố vẫn rực cháy, những đám khói đen bốc cao, ánh lửa phản chiếu lên bầu trời như dấu hiệu của địa ngục.
Ly ôm lấy hai đầu gối, run rẩy. “Nhưng đi đâu bây giờ? Không có điện, không có sóng… ngoài kia toàn quái vật.”
Minh không trả lời. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cha mẹ ở quê, cách thành phố hơn trăm cây số. Anh không biết họ còn sống hay đã… Cổ họng nghẹn lại, nhưng anh ép mình giữ bình tĩnh.
Tiếng động mạnh vang lên ngoài đường. Minh liếc ra khe cửa, tim nhói thắt. Một bầy sinh vật đang đi qua, ít nhất mười con, cơ thể biến dạng, đôi mắt sáng ngời trong bóng tối. Chúng khịt mũi, như đang đánh hơi.
Minh nín thở, bàn tay vô thức nắm chặt lấy cổ tay Ly. Cả hai im lặng tuyệt đối. Tiếng bước chân nặng nề, tiếng rên rỉ khàn khàn kéo dài như hàng trăm con thú đói săn mồi.
Chúng dừng lại ngay trước căn nhà. Một con áp sát cửa, mũi hít hít, bàn tay đầy máu gõ lộp cộp lên tấm gỗ mục. Minh cảm giác trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Cánh cửa rung lên bần bật. Ly kìm chặt tiếng thét, nước mắt chảy dài. Minh gồng người giữ chặt tủ gỗ, thầm cầu mong chúng rời đi.
Mấy giây kéo dài như cả thế kỷ. Rồi bầy quái vật bỏ đi, tiếng bước chân dần xa. Minh thở hắt, toàn thân rã rời.
Anh ngồi phịch xuống nền, mồ hôi túa ra như tắm. Ly úp mặt vào vai anh, nức nở.
Bầu trời ngoài kia vẫn đỏ rực. Thành phố ngập trong biển lửa, từng đợt khói đen bốc lên, từng tiếng nổ dội lại từ xa. Xác người ngổn ngang, tiếng gào thét vẫn chưa ngừng.
Minh biết, đây chỉ mới là khởi đầu. Thành phố đã biến thành địa ngục. Và anh – một kẻ bình thường – không còn con đường nào khác ngoài việc phải tìm cách sống sót.