thanh vân kiếm quyết

Chương 2: Vân Đoan Thành, Phàm Nhân Nhập Thế


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi đi bộ gần nửa ngày theo sự chỉ dẫn của người dân, hắn mới tìm thấy nơi báo danh, nằm ở rìa phía Đông thành phố.

Đó là một kiến trúc trang nghiêm nhưng đơn giản, với một hàng dài các thiếu niên đang chờ đợi để kiểm tra Linh Căn của bản thân mình. Lâm Phong đứng ở cuối hàng, quan sát tỉ mỉ cách thức kiểm tra.

Một vị trưởng lão mặc áo xanh lam, râu tóc bạc phơ nhưng thần thái vẫn rất tinh anh, đứng cạnh một Thủy Tinh Trụ – một pháp khí cổ xưa dùng để đo lường độ mạnh và thuộc tính của Linh Căn.

Các thiếu niên lần lượt bước tới, đặt tay lên Trụ, và ánh sáng phát ra sẽ quyết định số phận, tương lai của họ trong thế giới tu tiên.

"Thủy Linh Căn, hạ phẩm. Tiềm năng thấp, không đủ tư chất." Trưởng lão phán quyết dứt khoát.

"Thổ Linh Căn, trung phẩm. Được nhận vào vị trí tạp dịch trong Tạp Dịch Viện."

"Hỏa Linh Căn, thượng phẩm. Được nhận vào Nội Môn, tu tập tại Hỏa Vân Phong. Thiên phú xuất chúng!"

Nghe đến chữ "Hỏa Vân", tim Lâm Phong lại thắt lại một lần nữa. Đây là nơi Hỏa Vân Chân Nhân có thể đang tu luyện, hoặc ít nhất là có mối quan hệ chặt chẽ.

Hắn càng phải cẩn thận hơn, từng hành động và lời nói đều phải được tính toán kỹ lưỡng. Càng đến gần, Lâm Phong càng trở nên lo lắng. Vấn đề không phải là hắn có Linh Căn hay không, mà là Linh Căn của hắn quá đặc biệt và nguy hiểm.

Nếu Kiếm Căn Thiên Phẩm lộ ra, cộng với áp lực từ Huyết Mạch, rất có thể sẽ kích hoạt Thiên Cốt Chi Lực, lộ ra bí mật kinh thiên động địa.

Hắn hít một hơi thật sâu, ép dòng Linh Lực tinh khiết trong người phải tự phong bế một phần lớn, chỉ để lại một chút ít ỏi, giả dạng thành một Linh Căn tầm thường, thậm chí là yếu kém, một mưu kế hoàn hảo để lẩn tránh sự chú ý. Cuối cùng, đến lượt hắn. Lâm Phong bước tới, đặt bàn tay phải lên cột Thủy Tinh Trụ lạnh lẽo. Trưởng lão ánh mắt lạnh lùng, giọng nói hờ hững và đầy vẻ coi thường: "Tên tuổi, xuất thân. Nhanh lên, thời gian của ta không nhiều."

"Thiếu niên Lâm Phong, xuất thân từ làng Thanh Thủy hẻo lánh."

Nghe đến làng Thanh Thủy, ánh mắt Trưởng lão thoáng qua một tia nghi ngại nhỏ, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Ông ta hối thúc: "Đặt tay vào."

Lâm Phong làm theo. Ánh sáng phát ra từ Thủy Tinh Trụ. Không phải ánh sáng rực rỡ như Hỏa Linh Căn thượng phẩm, cũng không phải là ánh sáng yếu ớt của hạ phẩm. Nó là một màu xanh lá nhạt, yếu ớt và dao động. "Mộc Linh Căn... hạ phẩm. Khí tức yếu kém, chỉ bằng một nửa phàm nhân có Linh Căn." Trưởng lão phán quyết dứt khoát, giọng điệu thất vọng rõ rệt.

Ông ta lắc đầu khinh miệt. "Tiềm năng quá thấp. Ngươi chỉ có thể làm tạp dịch. Được rồi, đi nhận lệnh bài tạp dịch ở khu vực phía sau, ngươi sẽ được đưa lên Vân Sơn vào sáng sớm ngày mai. Nhanh chóng rời khỏi đây."

Lâm Phong cúi đầu cảm ơn, che giấu niềm vui đang bùng lên trong lòng. Mộc Linh Căn hạ phẩm! Hoàn hảo! Hắn đã thành công che giấu Kiếm Căn Thiên Phẩm của mình và quan trọng hơn, không ai nghi ngờ. Hắn đã chính thức bước chân vào Thanh Vân Tông, nơi kẻ thù của hắn đang ẩn náu. Giờ đây, thân phận tạp dịch thấp kém chính là tấm màn bảo vệ tốt nhất cho hắn.

Lâm Phong nhận lấy lệnh bài tạp dịch thô sơ bằng đồng, một thứ không khác gì nô bộc trong mắt các đệ tử khác. Nhưng đối với hắn, đây chính là chìa khóa dẫn đến sự thật và con đường báo thù. Hắn biết, con đường tu luyện của hắn sẽ phải tự mình bước đi, ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để kích hoạt lại Thiên Kiếm Chi Ý và khám phá bí mật của Thiên Cốt.

Sáng hôm sau, Lâm Phong cùng với hơn chục thiếu niên có Linh Căn kém cỏi khác, được đưa lên một chiếc thuyền buồm pháp khí khổng lồ.

Chiếc thuyền lướt trên những tầng mây, đưa họ vượt qua những ngọn núi hùng vĩ, hướng đến đỉnh Vân Sơn, nơi Thanh Vân Tông tọa lạc.

Hắn ngước nhìn lên, ánh mắt đầy rẫy sự lạnh lùng và kiên định. Hắn biết, một cuộc chiến thầm lặng và gian khổ đang chờ đợi hắn. Hắn sẽ bắt đầu từ nơi thấp nhất, và sẽ vươn lên đỉnh cao.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×