Chiếc thuyền buồm pháp khí khổng lồ lướt qua những tầng mây dày đặc, đưa Lâm Phong và nhóm đệ tử tạp dịch hạ phẩm đến đỉnh Vân Sơn cao vút. Khung cảnh hiện ra trước mắt Lâm Phong vô cùng tráng lệ: những ngọn núi vạn trượng chọc thẳng lên trời cao, các điện đài nguy nga được xây dựng trên những mỏm đá lơ lửng, và Linh khí dồi dào đến mức tạo thành một lớp sương mù màu lục nhạt bao phủ khắp nơi. Đây chính là Thanh Vân Tông, thánh địa mà bao người mơ ước, nhưng đối với Lâm Phong, nó là một nhà tù tráng lệ và đầy rẫy hiểm nguy chết người cần phải đề phòng từng giây từng phút.
Hắn cùng các thiếu niên khác bước xuống thuyền. Vừa đặt chân lên nền đá cẩm thạch của quảng trường chính, Lâm Phong đã cảm nhận được vô số ánh mắt khinh miệt từ các đệ tử ngoại môn và nội môn đang đi lại. Họ nhìn nhóm tạp dịch bằng ánh mắt rẻ rúng, như thể họ là những món đồ bỏ đi không đáng được quan tâm của Tông môn. Một vị quản sự trung niên, béo lùn, tên là Hùng quản sự, phụ trách toàn bộ Tạp Dịch Viện, bước ra tiếp đón. Giọng gã the thé, đầy vẻ kiêu ngạo. "Các ngươi nghe cho rõ đây! Linh Căn hạ phẩm của các ngươi không đủ tư chất tu tiên, nhưng Tông môn vẫn nhân từ cho các ngươi một cơ hội sống sót. Nhiệm vụ của các ngươi là làm tạp dịch, quét dọn, trồng trọt và hầu hạ các đệ tử chính thức. Ai làm tốt sẽ được thưởng Linh Thạch, ai làm sai... tự chịu mọi hậu quả nghiêm trọng. Tạp Dịch Viện ở khu vực chân núi phía Tây, các ngươi tự đi theo con đường này. Lệnh bài là bằng chứng duy nhất của các ngươi." Nói xong, Hùng quản sự quay lưng đi thẳng, không thèm nhìn lại những kẻ tạp dịch.
Lâm Phong không hề nao núng. Hắn nắm chặt lệnh bài tạp dịch thô sơ trong tay. Thân phận càng thấp, càng dễ ẩn mình và dễ dàng điều tra. Hắn cùng mười ba người khác bắt đầu hành trình đi bộ xuống khu Tạp Dịch Viện nằm khuất sau những ngọn đồi. Khu vực này hoàn toàn khác biệt so với sự huy hoàng trên đỉnh núi. Nhà cửa lụp xụp, cũ kỹ, Linh khí loãng hơn rất nhiều, và không khí có vẻ u ám, nặng nề. Khi đến nơi, hắn được giao nhiệm vụ quét dọn khu vực phía ngoài Dược Thảo Viên – một khu đất rộng lớn chuyên trồng các loại linh thảo.
Đây là cơ hội tuyệt vời. Lâm Phong thầm nghĩ. Dược Thảo Viên là nơi Linh khí có phần tập trung hơn, và quan trọng hơn, có thể có manh mối về Mạc Lão và bí thuật Luyện Đan Sư. Ngay buổi chiều hôm đó, Lâm Phong bắt đầu công việc. Hắn quét dọn cỏ dại, nhặt lá khô dưới cái nắng gay gắt, vừa làm việc vừa cố gắng dẫn dắt dòng Linh Lực yếu ớt còn lại. Hắn phát hiện ra rằng, việc tiếp xúc với đất và linh thảo ở đây giúp hắn hấp thụ một chút Linh khí Mộc hệ một cách tự nhiên, củng cố vỏ bọc Mộc Linh Căn Hạ Phẩm giả mạo của mình.
Hắn nhận thấy, khu vực phía Đông Dược Thảo Viên là nơi ít người lui tới nhất, nơi có một vách đá dựng đứng, nơi một thác nước nhỏ đổ xuống, tạo ra một không gian ẩm ướt và bị che khuất. Nơi đó dường như ẩn chứa một bí mật nào đó, một luồng khí lạnh buốt phảng phất. Lâm Phong cảm nhận được một dao động năng lượng rất yếu, nhưng lại quen thuộc đến rợn người. Đó là sự giao thoa giữa Linh lực Tiên Môn và một thứ gì đó cổ xưa và tà dị, giống hệt như cảm giác khi Huyết Mạch trong người hắn thức tỉnh. Hắn quyết tâm, đêm nay, hắn phải đến vách đá đó để điều tra.
Đêm xuống, Lâm Phong nhẹ nhàng trườn ra khỏi phòng, lẻn ra khỏi khu nhà, hướng về phía Dược Thảo Viên. Hắn đến được khu vực thác nước phía Đông. Tiếng nước chảy róc rách át đi tiếng động nhỏ nhất của hắn. Phía sau thác nước là một khe nứt hẹp giữa hai mỏm đá lớn, bị rêu phong che khuất. Vừa chui qua khe nứt, Lâm Phong lập tức bị một luồng khí Âm Hàn cực độ bao trùm. Hắn phát hiện ra, bên trong là một Thiên Địa Tiểu Bí Cảnh bị che giấu, nơi một kết giới cổ xưa đang lung lay sắp vỡ. Nằm sâu bên trong kết giới là một Thiên Thạch Màu Đen khổng lồ.
Thiên Thạch này không phát ra ánh sáng, nhưng lại là nguồn gốc của luồng khí Âm Hàn. Khi Lâm Phong đến gần, ấn ký bích lục trên tay hắn bỗng nhiên nóng rực lên, và Huyết Mạch Kiếm Căn trong người hắn gần như muốn bùng nổ. Hắn nhận ra, thứ năng lượng cổ xưa và tà dị này chính là nguồn gốc thực sự của chiếc ngọc bội bị phong ấn. Dưới chân Thiên Thạch, hắn phát hiện ra một quyển trục bằng da thú đã mục nát tỏa ra một luồng khí tức quen thuộc – đó là một phần tàn dư của Hỏa Linh Lực!
Lâm Phong mở quyển trục, ánh mắt hắn chạm vào những dòng chữ viết bằng bút pháp cổ: "... Bí Cảnh này phong ấn Thần Binh Thượng Cổ... cần Mộc Linh Căn làm chìa khóa... Thanh Vân Tông đời thứ mười lăm đã che giấu... để mưu đồ khai mở Linh Mạch..."
Quyển trục chỉ còn lại một nửa, nhưng thông tin nó tiết lộ đã đủ để Lâm Phong hiểu được sự thật kinh hoàng. Thanh Vân Tông đang che giấu một Âm Mưu Trích Linh Mạch quy mô lớn. Và Mộc Linh Căn (Linh Căn giả mạo của hắn) lại chính là chìa khóa để mở phong ấn! Lâm Phong vội vã nhét quyển trục vào ngực. Hắn biết, hắn phải tu luyện, phải mạnh lên nhanh chóng. Bắt đầu từ đêm nay, khu vực thác nước bí mật này sẽ là nơi tu luyện lén lút và là căn cứ địa đầu tiên của hắn. Hắn sẽ sử dụng Linh khí Mộc hệ ở Dược Thảo Viên để củng cố Mộc Linh Căn giả, đồng thời dùng luồng Linh khí hỗn loạn từ Thiên Thạch để kích thích Huyết Mạch Kiếm Căn bên trong. Hắn sẽ trở thành Thanh Vân Kiếm Quyết – một thanh kiếm vô hình, chờ ngày đâm vào tim kẻ thù.