thanh xuân bên nhau

Chương 1: Ngày đầu ở lớp mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng buổi sáng len qua những tán cây trước cổng trường, nhuộm lên con đường lát gạch một màu vàng ấm áp. Đình Khang đứng lặng một lát trước cổng, tay cầm chiếc cặp da mới còn thơm mùi nhựa tổng hợp, mắt nhìn đám học sinh đi qua đi lại, trò chuyện ríu rít. Đây là ngày đầu tiên cậu bước vào ngôi trường mới, và cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn không thể diễn tả bằng lời.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng ép mình trấn tĩnh. Nhưng ngay từ khoảnh khắc đặt chân vào sân trường, Đình Khang đã nhận ra rằng mọi thứ ở đây đều khác xa so với trường cũ. Đám học sinh xung quanh dường như đã quen thuộc với nhau, cười đùa, nắm tay nhau đi qua các dãy lớp, trong khi cậu vẫn như một bóng ma lạc lõng.

“Đình Khang… hôm nay cậu sẽ ổn thôi mà.” Cậu thì thầm với chính mình, vội chỉnh lại cà vạt đồng phục và bước vào lớp. Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, và một luồng không khí ồn ào tràn ra. Tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng dép va vào sàn… tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng náo nhiệt mà cậu chưa từng trải qua.

Đình Khang bước chậm rãi dọc theo lối đi giữa các bàn, ánh mắt dò tìm chỗ ngồi còn trống. Cậu thấy một dãy bàn gần cửa sổ còn trống, bước tới thì vừa vặn cạnh một cậu học sinh to cao đang cúi xuống ghi bài. “Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây không?” giọng cậu hơi khàn, mang theo một chút lo lắng.

Cậu học sinh quay đầu lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nở nụ cười. “Ừ, ngồi đi. Tôi tên là Trí.”

Cảm giác đầu tiên của Đình Khang về lớp học là… lạ lùng. Tất cả mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt tò mò, xen lẫn một chút dè dặt. Ai đó thì thì thầm, “Học sinh chuyển trường à?” – và mặc dù cậu không nghe hết, nhưng ánh mắt của mọi người đủ khiến Đình Khang cảm thấy như đang đi giữa sân khấu.

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu tiết học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp với nụ cười thân thiện. “Chào các em, hôm nay lớp mình có một học sinh mới. Các em hãy dành sự chào đón nồng nhiệt nhé!”

Cả lớp vỗ tay, và Đình Khang cảm thấy má mình hơi nóng bừng. Cậu cúi đầu chào, cố gắng mỉm cười nhưng không che giấu được sự ngượng ngùng. Một cô bạn đứng gần cuối lớp nháy mắt thân thiện, nở nụ cười rạng rỡ khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bài giảng bắt đầu, nhưng Đình Khang khó lòng tập trung. Mọi thứ đều quá mới mẻ: cách sắp xếp lớp, giọng nói của thầy, tiếng bút chì cào xuống giấy… cậu cảm giác mình như một người lạc bước vào thế giới hoàn toàn khác.

Đột nhiên, có một tiếng cười rúc rích vang lên bên cạnh. Đình Khang ngẩng đầu, và ánh mắt cậu chạm phải một cô gái với mái tóc dài buông nhẹ trên vai, đôi mắt sáng lấp lánh. Cô ấy đang nhìn cậu với vẻ tò mò, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại mỉm cười. Cậu nhanh chóng quay mắt đi, cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cảm giác lạ lùng – một sự rung động khó giải thích.

Giờ ra chơi, Đình Khang lặng lẽ đứng ngoài sân trường, ngắm các nhóm học sinh tụ tập trò chuyện. Cậu tự hỏi: liệu mình có thể nhanh chóng hòa nhập, có bạn bè và không còn cảm giác lạc lõng nữa không?

“Ê, cậu là học sinh mới, phải không?” Một giọng nữ cất lên. Đình Khang quay lại, thấy cô gái sáng nãy tiến tới, ánh mắt tò mò nhưng thân thiện. “Mình là Thuỳ Linh. Cậu không biết chỗ ăn trưa à? Mình chỉ cho.”

Đình Khang hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu: “Cảm ơn… mình là Đình Khang.”

Thuỳ Linh cười, vẻ mặt tươi tắn: “Không sao, lần đầu tiên luôn khó khăn mà. Đi nào, mình dẫn cậu ra canteen.”

Trên đường đi, Thuỳ Linh không ngừng nói về lớp, các thầy cô, các trò vui nhộn trong trường. Đình Khang vừa nghe vừa gật gù, cảm giác bồn chồn trong lòng dần dịu lại. Cậu nhận ra rằng, có lẽ mình đã tìm được một người bạn đầu tiên trong lớp mới – và cũng là một người sẽ khiến cậu tò mò mãi.

Trong bữa trưa, Đình Khang nhận ra rằng lớp học không chỉ có những người tò mò mà còn có cả những cá nhân sôi nổi, hài hước và thân thiện. Một vài bạn mời cậu ngồi chung, kể chuyện cười, chia sẻ đồ ăn. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Đình Khang cười thật sự, và cảm giác lạc lõng như được xua tan.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài lâu. Khi Đình Khang đang ăn, một học sinh khác tiến tới, ánh mắt dò xét: “Nghe nói cậu chuyển trường à? Cậu giỏi thật không hay chỉ là nói suông?” Giọng điệu vừa tò mò vừa thử thách.

Đình Khang không vội trả lời, chỉ mỉm cười nhún vai, khiến đối phương hơi bối rối. Một số bạn xung quanh cười khúc khích, khiến không khí bớt căng thẳng. Đình Khang nhận ra rằng, ở đây, cậu sẽ phải chứng minh bản thân theo cách riêng, không phải bằng lời nói, mà bằng hành động và thái độ.

Buổi chiều, tiết học thể dục bắt đầu. Đình Khang được phân vào nhóm cùng Thuỳ Linh và vài bạn khác. Khi trò chơi bắt đầu, cậu phát hiện ra rằng khả năng vận động và phối hợp của mình khá tốt, và nhóm của cậu giành chiến thắng. Những tràng cười, những lời khen, và ánh mắt ngạc nhiên của các bạn khiến cậu cảm thấy… đúng, mình thuộc về nơi này.

Tiết học kết thúc, Đình Khang lặng lẽ bước ra sân. Cậu dừng lại, hít một hơi thật sâu. Ngày đầu tiên có thể gọi là thành công – không phải vì cậu trở nên nổi bật, mà vì cậu nhận ra rằng mình có thể thích nghi, có thể tìm thấy bạn bè, và có thể cảm nhận được một chút rung động đầu đời… từ cô gái tên Thuỳ Linh.

Ánh chiều chiếu qua những tán cây, nhuộm lên khuôn mặt Đình Khang một màu ấm áp. Cậu mỉm cười, bước đi với cảm giác vừa lạ vừa quen. Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng câu chuyện thanh xuân của cậu mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×