thanh xuân bên nhau

Chương 2: Khởi đầu bỡ ngỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Đình Khang thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Những suy nghĩ về lớp học mới, những ánh mắt tò mò hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu. Cậu tự nhủ: “Hôm nay phải thật bình tĩnh, không được bối rối nữa.”

Khi bước chân ra khỏi nhà, gió sớm mát rượi thổi qua, mang theo hương hoa sữa thoang thoảng từ con đường quen thuộc. Đình Khang vội vàng nhét sách vở vào cặp, chỉnh lại đồng phục, rồi bước đi đến trường. So với ngày đầu tiên, hôm nay cậu cảm thấy tự tin hơn một chút, nhưng vẫn không khỏi căng thẳng.

Bước vào lớp, cậu nhận ra rằng không khí hôm nay khác hẳn: các học sinh trò chuyện rôm rả, bàn ghế xếp thành nhóm nhỏ, những người bạn mới hôm qua giờ đã bắt đầu thân thiết hơn. Đình Khang điềm tĩnh tìm chỗ ngồi quen, cạnh Thuỳ Linh và Trí, cậu học sinh đã làm quen hôm trước.

“Chào buổi sáng, Khang!” Thuỳ Linh cười tươi, giọng nói pha chút tinh nghịch.

“Chào… Linh.” Đình Khang hơi ngượng, nhưng cố gắng mỉm cười.

Một vài bạn trong lớp nheo mắt nhìn cậu, rõ ràng vẫn còn tò mò về học sinh chuyển trường này. Một cô bạn từ bàn đối diện gọi lớn: “Ê, hôm nay cậu định tham gia nhóm nào trong tiết học nhóm thế?”

Đình Khang lưỡng lự, chưa biết phải trả lời thế nào. Trí thì khẽ nhún vai: “Cứ ngồi với tụi mình, thoải mái thôi.” Điều đó khiến cậu yên tâm hơn phần nào.

Tiết học Toán bắt đầu. Thầy giáo là một người trung tuổi, nghiêm túc nhưng thân thiện. Thầy giới thiệu bài tập mới và phân nhóm học sinh để thảo luận. Đình Khang được phân vào nhóm cùng Thuỳ Linh, Trí, và một cậu học sinh tên Nam – nổi tiếng trong lớp vì tính cách vui vẻ, hài hước.

“Chúng ta sẽ hoàn thành bài tập này nhanh nhất có thể,” Nam nói, giọng tự tin pha chút láu lỉnh.

“Ừ, nhưng đừng làm ồn quá, còn phải nghe thầy giảng nữa,” Trí nhắc nhở.

Đình Khang lặng lẽ quan sát, cố gắng hiểu cách làm việc của nhóm. Ban đầu, cậu hơi bối rối, không dám đề xuất ý tưởng, chỉ ghi chép và quan sát. Nhưng khi Thuỳ Linh hỏi: “Khang, cậu có ý kiến gì không? Nhóm mình cần vài gợi ý nữa,” cậu hít một hơi và nhẹ nhàng trình bày.

“Có thể thử phương pháp này, dựa vào công thức thầy vừa hướng dẫn,” cậu nói, giọng hơi run nhưng rõ ràng.

Nhóm lắng nghe, thử áp dụng, và kết quả khá tốt. Thuỳ Linh mỉm cười: “Hay đó! Khang làm được mà!” Cảm giác vừa hạnh phúc vừa tự hào tràn ngập trong lòng cậu. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình thật sự thuộc về một nhóm, không còn lạc lõng.

Ra chơi, cả nhóm quyết định ra sân trường, chơi bóng chuyền. Không khí thoải mái, vui vẻ, tiếng cười vang lên khắp sân. Đình Khang lần đầu trải nghiệm cảm giác hòa nhập thực sự.

“Ê, Khang, thử sang bắt bóng xem!” Nam hò reo.

Đình Khang hơi do dự, nhưng rồi quyết định tham gia. Cậu chạy, nhảy lên bắt bóng. Một cú đánh trúng tay, bóng văng ra xa, khiến cả nhóm cười rộ. Cậu hơi ngượng nhưng cũng bật cười theo, cảm giác lần đầu tiên trong thời gian dài không còn áp lực.

Trong lúc đó, Thuỳ Linh đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh: “Cậu bắt bóng còn khá đấy chứ nhỉ?”

“À… cảm ơn,” Đình Khang trả lời, lòng bỗng dưng ấm áp.

Khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra rằng, dù vẫn còn bỡ ngỡ, nhưng tình bạn và sự quan tâm từ những người xung quanh đang dần xóa tan cảm giác lạc lõng.

Tiết học Văn buổi chiều là một thử thách khác. Thầy giáo yêu cầu học sinh trình bày cảm nhận về một đoạn thơ nổi tiếng. Đình Khang hơi lo lắng, bởi cậu vốn trầm tính, không quen đứng trước lớp. Khi đến lượt mình, cậu hít một hơi thật sâu, bước lên bục giảng.

“Đoạn thơ này, theo em, nói về sự trong sáng và khát khao tự do của tuổi trẻ,” cậu bắt đầu, giọng trầm nhưng đều.

Thuỳ Linh và Trí nhìn cậu, gật gù, khích lệ bằng ánh mắt.

Cậu tiếp tục phân tích chi tiết, dẫn dắt ý tưởng một cách trôi chảy. Cuối cùng, thầy giáo gật đầu hài lòng: “Rất tốt, Khang. Em đã thể hiện được tư duy và cảm xúc của mình.”

Cả lớp vỗ tay. Lần này, không chỉ là cảm giác được chấp nhận, mà Đình Khang còn nhận ra mình có khả năng, không cần phải e dè hay lẩn tránh.

Sau tiết học, nhóm bạn kéo nhau ra sân cỏ phía sau trường, trò chuyện rôm rả. Một vài học sinh đặt câu hỏi về sở thích, gia đình, thói quen… Đình Khang dần cởi mở, kể về sở thích vẽ tranh, chơi đàn piano và niềm yêu thích đọc sách.

Thuỳ Linh bật cười: “Vậy là chúng ta có một nghệ sĩ mới trong lớp rồi!”

“Chỉ là thích thôi, không có gì ghê gớm đâu,” Đình Khang trả lời khiêm tốn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui.

Một vài trò chơi nhỏ được nhóm bạn tổ chức, khiến không khí trở nên náo nhiệt. Có lúc bóng bay văng trúng người, có lúc cười sặc sụa vì những trò nghịch ngợm của Nam. Đình Khang cảm thấy, dù mới chỉ một ngày, nhưng cậu đã bước chân vào một thế giới tràn đầy năng lượng, nơi cậu không còn đơn độc.

Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Đình Khang lặng lẽ thu dọn sách vở, chuẩn bị rời lớp. Thuỳ Linh tiến đến: “Ngày đầu của cậu cũng ổn chứ?”

“Ừ… tốt hơn mình nghĩ,” cậu trả lời, mỉm cười nhẹ.

“Ngày mai sẽ còn vui hơn nữa, Khang à. Mình sẽ giới thiệu cậu với nhiều bạn nữa,” Thuỳ Linh nói, ánh mắt sáng lên niềm hào hứng.

Đình Khang bước ra cổng trường, ánh chiều chiếu qua mái tóc, nắng rực rỡ trên khuôn mặt. Cậu thở dài nhẹ nhõm, lòng cảm thấy bình yên lạ thường. Hôm nay, cậu đã vượt qua bỡ ngỡ, tìm thấy những người bạn đầu tiên, và quan trọng hơn, nhận ra rằng cuộc sống ở trường mới không hề đáng sợ như cậu tưởng tượng.

Ngày hôm nay, chỉ là khởi đầu… nhưng đã là một bước ngoặt quan trọng trong tuổi thanh xuân của Đình Khang.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×