thanh xuân bên nhau

Chương 9: Bí mật của Mai và lời tỏ tình bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai tuần sau, không khí lớp 10A3 trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy háo hức. Cả lớp vừa trải qua Ngày hội văn nghệ đầy sôi động, và hôm nay, nhiều học sinh vẫn còn rộn ràng bàn tán về các tiết mục biểu diễn. Đình Khang bước vào lớp với tâm trạng lẫn lộn: vừa hồi hộp, vừa tò mò. Cậu biết rằng, hôm nay có thể là một ngày quan trọng – không chỉ về học tập mà còn về tình cảm và những bí mật mà Mai mang theo.

Thuỳ Linh chạy đến bên cậu ngay khi cậu đặt cặp sách xuống:

“Khang! Cậu biết không, Mai hôm nay trông có vẻ khác lạ. Mình đoán là… chắc sẽ có chuyện thú vị xảy ra!”

Đình Khang hơi nhíu mày, ánh mắt tò mò: “Khác lạ? Thế nào cơ?”

Nam chen vào, giọng hài hước:

“Chắc là Mai đang ấp ủ một bí mật gì đó. Nếu cậu đoán trúng, sẽ được thưởng; đoán sai… thì chuẩn bị tinh thần đi, sẽ bị trêu!”

Đình Khang cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú. Cậu biết rằng, hôm nay sẽ là ngày mà những rung động tuổi học trò, những bí mật và những bất ngờ sẽ được hé lộ.

Tiết học đầu tiên, thầy giáo yêu cầu cả lớp thực hiện một bài tập nhóm mang tính sáng tạo cao. Đình Khang cùng nhóm bạn thân: Thuỳ Linh, Nam, Trí và Mai, nhanh chóng bắt tay vào công việc. Cậu nhận ra rằng, Mai hôm nay trông có phần lạ thường: cô im lặng nhiều hơn, ánh mắt thoáng nhìn Đình Khang vài lần, nhưng lại nhanh chóng quay đi.

Thuỳ Linh thì tinh ý quan sát:

“Khang, cậu có thấy Mai có gì đó không bình thường không?”

Đình Khang hơi đỏ mặt, lắc đầu nhẹ: “Ừ, nhưng mình chưa chắc…”

Trong lúc nhóm làm bài, Mai bất ngờ rút từ cặp ra một cuốn sổ nhỏ, cẩn thận lật từng trang. Đình Khang cảm giác một luồng tò mò dâng lên: “Cô ấy đang làm gì vậy? Có phải… bí mật gì liên quan đến mình không?”

Khi cả nhóm hoàn tất bài tập, thầy giáo yêu cầu trình bày kết quả. Mai đứng lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:

“Bài tập của nhóm chúng tôi là… minh họa một ngày thanh xuân đầy kỷ niệm và tình bạn.”

Cả nhóm nhìn nhau, gật đầu. Đình Khang bắt đầu trình bày phần của mình, nhưng ánh mắt liên tục dõi theo Mai. Cậu nhận thấy, trong ánh mắt cô có một điều gì đó đặc biệt, khiến tim cậu đập nhanh hơn bình thường.

Thuỳ Linh thì cười khẽ:

“Khang, cậu đang nhìn Mai kiểu gì đấy? Đừng quá lộ ra nhé!”

Nam thì hô hào:

“Chuẩn rồi, cậu phải bình tĩnh, không thì sẽ bị trêu mất.”

Mai kết thúc phần trình bày của nhóm bằng một nụ cười tinh nghịch nhưng cũng đầy ẩn ý. Đình Khang không thể rời mắt khỏi cô. Cậu nhận ra rằng, ngoài sự vui nhộn, Mai còn mang theo một bí mật, một cảm xúc mà cậu bắt đầu tò mò và muốn tìm hiểu.

Sau tiết học, lớp được nghỉ giữa giờ. Đình Khang cùng nhóm bạn ra sân, trò chuyện và thư giãn. Mai bất ngờ kéo cậu ra một góc yên tĩnh:

“Khang, hôm nay mình muốn nói chuyện với cậu một chút.”

Cậu hơi bất ngờ, nhưng gật đầu:

“Ừ, mình nghe đây.”

Mai hít một hơi thật sâu, rồi nói nhỏ:

“Thật ra… mình có một bí mật đã giấu từ lâu. Mình… thích cậu.”

Đình Khang sững người, tim đập mạnh. Cậu không ngờ rằng, hôm nay Mai sẽ thẳng thắn bày tỏ cảm xúc. Cậu cảm thấy vừa bất ngờ, vừa hạnh phúc.

Thuỳ Linh và Nam đứng từ xa, cố gắng không nhìn thấy, nhưng ánh mắt đầy tò mò và thích thú.

Đình Khang khẽ mỉm cười, giọng lúng túng:

“Mình… mình cũng đã có cảm giác từ lâu, nhưng chưa biết nói ra thế nào.”

Mai đỏ mặt, giọng lạc đi một chút:

“Thật sao…?”

Cậu gật đầu:

“Ừ, từ lần đầu tiên chúng ta luyện tập nhóm nhảy, mình đã thấy… thích cậu rồi.”

Mai mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui:

“Hừ, vậy là chúng ta đều cảm nhận như nhau.”

Buổi chiều, cả lớp tiếp tục các hoạt động ngoại khóa. Không khí trở nên sôi động hơn khi mọi người nhận ra, giữa những khoảnh khắc vui vẻ và thử thách, những cảm xúc đặc biệt đang dần xuất hiện. Đình Khang và Mai đi cạnh nhau, trò chuyện, cười đùa, và chia sẻ những bí mật nho nhỏ.

Thuỳ Linh thì quan sát, không giấu nổi niềm vui:

“Cuối cùng cũng lộ ra rồi, Khang và Mai… thật tuyệt!”

Nam thì hô hào:

“Chuẩn rồi, thanh xuân mà, phải trải qua những rung động như thế này mới đúng!”

Trí đứng xa một chút, gật đầu:

“Đúng, nhưng cậu Khang phải cẩn thận, Mai tinh nghịch lắm, không dễ dàng đâu.”

Đình Khang cười nhẹ, tim đập nhanh. Cậu biết rằng, hôm nay không chỉ là ngày bình thường mà là bước ngoặt trong tuổi học trò của mình – lần đầu tiên trải qua tình cảm chân thật, ngọt ngào và đầy rung động.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, cả lớp ngồi lại trên sân trường, thưởng thức ánh hoàng hôn dịu dàng. Đình Khang nắm tay Mai, ánh mắt cả hai đầy niềm vui và sự ấm áp. Cậu nhận ra rằng, thanh xuân không chỉ là học tập, vui chơi hay các hoạt động ngoại khóa, mà còn là những khoảnh khắc cảm xúc đặc biệt, những rung động đầu đời và tình bạn chân thành.

Thuỳ Linh thì reo hò:

“Nhìn kìa, họ đang nắm tay nhau! Thanh xuân đúng là tuyệt vời mà!”

Nam thì nhảy cẫng lên, trêu chọc:

“Đúng rồi, cậu Khang, nhớ giữ gìn nhé, Mai không dễ tính đâu!”

Mai chỉ cười, ánh mắt tinh nghịch nhưng cũng dịu dàng:

“Hừ, lần sau cậu Khang sẽ phải chăm sóc mình hơn đấy.”

Đình Khang cười, tim đập nhanh nhưng tràn đầy hạnh phúc. Cậu biết rằng, từ hôm nay, thanh xuân của mình đã bước sang một chương mới – một chương đầy ắp tiếng cười, rung động và những kỷ niệm khó quên.

Về đến nhà, Đình Khang ngồi trước bàn học, viết vào nhật ký:

“Ngày hôm nay – bí mật của Mai được hé lộ, và cảm xúc của mình cũng vậy. Mình đã nhận ra rằng, thanh xuân không chỉ là học tập, vui chơi, mà còn là những rung động đầu đời, những cảm xúc chân thật và tình bạn đáng quý. Mai… và mình, giờ đây đã hiểu nhau hơn, và mình biết rằng, những ngày sắp tới sẽ còn nhiều điều thú vị và bất ngờ.”

Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu rực rỡ trên khuôn mặt. Nụ cười hiện lên trên môi, tim tràn đầy niềm hạnh phúc. Đình Khang biết rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng cậu đã tìm thấy tình cảm đầu đời, những rung động tuổi học trò và một phần thanh xuân trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×