thanh xuân bên nhau

Chương 8: Ngày hội văn nghệ và bất ngờ tình cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ sáu tuần tiếp theo, cả trường 10A3 náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hôm nay là Ngày hội văn nghệ của trường, nơi học sinh được trình diễn, thử sức với các tiết mục ca hát, múa, nhảy và kịch ngắn. Không khí từ sáng sớm đã rộn ràng với tiếng cười nói, âm nhạc và ánh mắt háo hức của mọi người.

Đình Khang bước vào sân trường, cảm nhận được niềm hứng khởi lan tỏa khắp cơ thể. Cậu tự nhủ: “Ngày hôm nay, mình không chỉ có cơ hội hòa nhập, mà còn có thể khám phá thêm về tài năng của bản thân và cảm xúc của mọi người.”

Thuỳ Linh chạy tới, mắt sáng lên như hai ngôi sao:

“Khang! Hôm nay sẽ tuyệt lắm! Chúng ta sẽ tham gia nhóm biểu diễn nhảy hiện đại. Cậu phải cùng tụi mình, không được trốn đâu nhé!”

Đình Khang cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú: “Ừ, mình đã sẵn sàng rồi.”

Nam chen vào, giọng hài hước:

“Nhưng nếu cậu nhảy không khớp, sẽ phải chịu thử thách của lớp mình, nhớ nhé!”

Mai đứng gần đó, ánh mắt tinh nghịch:

“Hừ, nhưng nếu cậu nhảy tốt, mình sẽ xem cậu với con mắt khác đó.”

Đình Khang đỏ mặt, nhưng cậu biết hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt – không chỉ về biểu diễn mà còn về những rung động tuổi học trò mà cậu bắt đầu nhận ra.

Tiết học đầu tiên, cả nhóm bắt đầu luyện tập cho tiết mục nhảy. Đình Khang hơi lúng túng, chưa quen với các động tác phức tạp. Thuỳ Linh nhẹ nhàng hướng dẫn:

“Cậu cứ theo nhịp, đừng lo lắng. Mình sẽ cùng cậu.”

Nam nhảy đi nhảy lại, làm cả nhóm cười: “Nhìn cậu lúng túng thế kia, nhưng sẽ nhanh thôi!”

Mai đứng cạnh, nhìn Đình Khang với ánh mắt vừa trêu chọc vừa quan sát:

“Hừ, phải cố lên, không thì tụi mình sẽ phải nhảy lại toàn bộ.”

Đình Khang hít một hơi thật sâu, cố gắng hòa nhịp với nhóm. Những bước nhảy đầu tiên còn vụng về, nhưng dần dần cậu bắt đầu cảm thấy nhịp điệu, sự phối hợp và tinh thần đồng đội.

Sau vài giờ luyện tập, cả nhóm tiến hành tổng duyệt trước toàn lớp. Các bạn khác cổ vũ nhiệt tình, tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng. Khi Đình Khang nhảy, Thuỳ Linh reo lên:

“Xuất sắc, Khang! Nhịp nhàng hơn nhiều rồi!”

Mai thì nheo mắt, giọng tinh nghịch:

“Hừ, không tệ… nhưng lần sau mình sẽ thách thức cậu thêm.”

Cảm giác tự tin trong lòng Đình Khang tăng lên từng phút. Cậu nhận ra rằng, sự ủng hộ từ bạn bè là điều quan trọng nhất để cậu vượt qua ngượng ngùng và thể hiện tốt nhất khả năng của mình.

Đến tiết mục biểu diễn chính thức, cả nhóm lên sân khấu. Ánh đèn chiếu rực rỡ, tiếng nhạc vang lên, nhịp tim Đình Khang đập mạnh. Cậu bước theo nhịp điệu, hòa nhập cùng nhóm. Các động tác uyển chuyển, nhịp nhàng, khiến khán giả hò reo không ngớt.

Trong lúc biểu diễn, Đình Khang lén liếc nhìn Mai – cô gái tinh nghịch và khó đoán – ánh mắt cô đầy bất ngờ và thán phục. Cậu nhận ra một điều: ngoài sự hài hước và tinh nghịch, Mai cũng có những rung động, những cảm xúc mà cậu bắt đầu quan tâm.

Thuỳ Linh đứng cạnh, reo hò:

“Khang, tuyệt quá! Cậu làm tốt lắm!”

Nam thì nhảy theo phía sau, cổ vũ:

“Xuất sắc, cậu xứng đáng điểm 10 rồi!”

Khi tiết mục kết thúc, cả lớp và khán giả vỗ tay vang dội. Đình Khang đỏ mặt nhưng cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Cậu nhận ra rằng, không chỉ tài năng mà tinh thần đồng đội và sự dũng cảm bộc lộ cảm xúc cũng là điều quan trọng.

Buổi chiều, trường tổ chức các trò chơi ngoài trời và các gian hàng sáng tạo. Đình Khang cùng nhóm bạn đi tham quan, tham gia thử thách và trò chơi vui nhộn. Một trò chơi đoán tên bài hát khiến cả nhóm cười không ngớt.

Thuỳ Linh giành chiến thắng, nhảy cẫng lên:

“Đây mới đúng là ngày hội văn nghệ!”

Mai đứng gần Đình Khang, ánh mắt tinh nghịch:

“Hừ… nhưng lần sau, mình sẽ không để cậu thắng dễ dàng đâu.”

Đình Khang chỉ mỉm cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú. Cậu nhận ra rằng, những khoảnh khắc vui vẻ và thử thách nhỏ bé như thế này tạo nên tuổi học trò đầy sắc màu.

Khi hoàng hôn buông xuống, cả lớp ngồi lại trên sân trường, thưởng thức buổi chiều dịu dàng. Đình Khang nhìn quanh, thấy ánh mắt của Thuỳ Linh và Mai. Trong lòng cậu dâng lên những rung động ngọt ngào – cảm giác đầu tiên về một sự quan tâm đặc biệt, một cảm xúc mới mẻ mà cậu chưa từng trải qua.

Thuỳ Linh thì nghiêng người, nói nhỏ:

“Hôm nay thật tuyệt, Khang nhỉ?”

Đình Khang gật đầu, nụ cười nhẹ trên môi:

“Ừ, mình chưa bao giờ cảm thấy vui và hạnh phúc như thế.”

Mai đứng gần đó, giọng tinh nghịch nhưng cũng dịu dàng hơn:

“Hừ… nhưng lần sau cậu phải chuẩn bị tinh thần, mình sẽ thử cậu nữa đó.”

Cậu mỉm cười, tim đập nhanh. Hôm nay không chỉ là ngày hội văn nghệ, mà còn là ngày mở ra những rung động đầu đời, những tình bạn bền chặt và những kỷ niệm tuổi học trò khó quên.

Về đến nhà, Đình Khang ngồi trước bàn học, viết vào nhật ký:

“Ngày hội văn nghệ. Hôm nay thật đặc biệt. Mình đã biểu diễn cùng nhóm, nhận được sự cổ vũ từ bạn bè, tham gia các trò chơi vui nhộn và khám phá thêm cảm xúc của bản thân. Thanh xuân của mình đang dần mở ra với những khoảnh khắc tuyệt vời, những rung động đầu đời và tình bạn chân thành. Mình biết rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước, những ngày như hôm nay sẽ là kỷ niệm khó quên.”

Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu rực rỡ, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt. Đình Khang biết rằng, tuổi học trò không chỉ là học tập mà còn là những ngày đầy ắp tiếng cười, những rung động ngọt ngào và tình bạn đáng trân trọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×