Sáng sớm, thành phố vẫn còn chìm trong sương mờ và tiếng còi xe nhộn nhịp. Lâm Thanh Nhi bước xuống khỏi xe buýt, tay cầm chiếc cặp da cũ kỹ nhưng sạch sẽ, mắt nhìn quanh lớp học mới. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp len lỏi khắp cơ thể. Đây là ngôi trường trung học nổi tiếng bậc nhất trong thành phố, nơi cô sẽ bắt đầu một chương mới của cuộc đời.
“Cố gắng đi, Thanh Nhi. Đây chỉ là bước đầu tiên thôi,” cô tự nhủ, thắt chặt quai cặp, rồi bước vào cổng trường. Ngay lập tức, hình ảnh các học sinh cười nói, đi lại tấp nập và bảng hiệu lớp học hiện ra trước mắt. Mỗi bước chân dường như đều vang lên tiếng vọng của tương lai chưa biết sẽ như thế nào.
Cô đi qua những hàng cây rợp bóng, ánh nắng xuyên qua lá chiếu xuống mặt đường, tạo thành những vệt sáng lung linh trên nền xi măng. Lâm Thanh Nhi cảm thấy hơi run. Cô mới chuyển đến đây sau một đợt chuyển trường đột ngột, mẹ cô thường bảo: “Mỗi lần chuyển trường là một cơ hội để gặp gỡ bạn mới.” Nhưng giờ đứng giữa sân trường rộng lớn, cô lại thấy lòng mình hơi trống rỗng.
Cuối cùng, cô dừng lại trước bảng phân lớp. Bảng trắng với những dãy chữ đều tăm tắp khiến cô hơi chóng mặt. Nhìn vào đó, cô tìm tên mình: “Lâm Thanh Nhi – Lớp 10A3.” Cô thở ra, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp. Một bước, hai bước… cô tiến đến lớp học mới.
Cánh cửa lớp mở ra, tiếng bàn ghế kẽo kẹt hòa lẫn tiếng trò chuyện khiến không gian bừng sống. Cô nhìn quanh, học sinh ngồi thành từng nhóm nhỏ, đôi mắt tò mò nhìn cô – học sinh mới – nhưng nhanh chóng lại trở về với công việc riêng của mình. Thanh Nhi khẽ mỉm cười, cúi đầu chào cô giáo:
“Chào cô, em là học sinh mới.”
Cô giáo, một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi, ánh mắt dịu dàng, cười đáp:
“Đúng rồi, Thanh Nhi phải không? Em cứ ngồi đây nhé, lớp sẽ tự làm quen với em thôi.”
Thanh Nhi cám ơn và đưa cặp xuống, ánh mắt dạo quanh lớp. Ngồi ở hàng ghế giữa, một cậu nam sinh đang chú tâm viết bài. Anh ta gầy gò, mặc đồng phục chỉnh tề, mái tóc đen mượt rủ nhẹ xuống trán, ánh mắt dường như có chút lạnh lùng nhưng lại thu hút một cách lạ thường. Thanh Nhi thoáng dừng mắt trên cậu ta, lòng bỗng dưng cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường.
“Chắc là học sinh giỏi của lớp,” cô thầm nghĩ.
Cậu nam sinh ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như nhìn thấu tâm can người khác, và… chạm ánh mắt cô. Giây phút ấy, Thanh Nhi cảm thấy như bị bắt gọn trong một lưới ánh sáng lạ lùng. Cô vội vàng quay đi, mặt nóng bừng. Cậu nam sinh nhíu mày, nhưng rồi lại quay trở lại với bài tập, như không có gì xảy ra.
“Ồ, có vẻ cậu ấy hơi… khó gần nhỉ?” Thanh Nhi thì thầm trong lòng.
Tiết học bắt đầu. Cô giáo giới thiệu sơ qua về nội quy lớp và các hoạt động sắp tới. Thanh Nhi chăm chú lắng nghe, nhưng đôi mắt cô vẫn không thể rời khỏi cậu nam sinh ngồi đối diện. Cậu ấy không nói nhiều, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều toát lên sự điềm tĩnh và tự tin, khiến cô vừa muốn gần lại vừa e dè.
Đến giờ ra chơi, học sinh trong lớp bắt đầu tụ tập quanh bàn ăn vặt. Thanh Nhi cầm chiếc bánh quy nhỏ, bước ra sân. Bỗng nhiên, một quả bóng nảy tới, bay thẳng vào người cô. Thanh Nhi hét lên, lùi lại, và… “Bộp!” – một cú va chạm khiến cô suýt ngã.
“Xin lỗi! Xin lỗi, em không cố ý đâu!” – Giọng nói trầm ấm vang lên.
Thanh Nhi ngẩng lên, nhìn thấy cậu nam sinh vừa nãy. Cậu đang cúi người nhặt quả bóng, mái tóc đen rũ xuống, đôi mắt nhìn cô một cách chân thành, không còn vẻ lạnh lùng ban nãy.
“Không sao…” Thanh Nhi lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Cậu nam sinh cười khẽ, khóe môi cong lên, ánh mắt dịu dàng hơn bình thường:
“Lần đầu ở lớp mới hẳn sẽ khó chịu đúng không? Đừng lo, từ từ là quen thôi.”
Thanh Nhi ngạc nhiên, không nghĩ cậu ấy lại nói chuyện với mình. Cô gật đầu, lòng dấy lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Sau giờ ra chơi, lớp học trở lại yên tĩnh. Thanh Nhi ngồi xuống bàn, tay cầm bút, nhưng tâm trí vẫn lơ đãng. Mỗi cử chỉ của cậu nam sinh, từ cách gõ bút đến cách lướt mắt qua bài giảng, đều in sâu vào tâm trí cô. Cô tự hỏi: “Cậu ấy tên gì nhỉ? Tại sao lại để lại ấn tượng mạnh như vậy?”
Kết thúc buổi học, khi mọi học sinh lần lượt ra về, Thanh Nhi nhặt cặp, chuẩn bị đi ra cổng. Cậu nam sinh đứng gần đó, dường như chờ cô.
“Em về cùng hướng với anh không?” – cậu hỏi, giọng điềm tĩnh.
Thanh Nhi hơi bối rối, gật đầu. Họ cùng đi trên con đường rợp bóng cây, ánh nắng chiều len lỏi qua tán lá, chiếu lên mặt hai người, tạo thành những vệt sáng lung linh. Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Nhi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, vừa tò mò vừa ngại ngùng.
“Anh… tên là Hạ Duy,” cậu nam sinh tự giới thiệu, giọng ấm áp nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh.
“Lâm… Thanh Nhi,” cô trả lời, mặt đỏ bừng.
Họ đi cạnh nhau, không ai nói nhiều, nhưng sự im lặng lại không hề khó chịu. Thanh Nhi tự nhủ: “Chắc chắn đây sẽ là một năm học khó quên…”
Khi đến cổng trường, họ dừng lại. Hạ Duy nhìn cô, ánh mắt sâu lắng:
“Lần đầu gặp nhau, mong em sẽ thích môi trường này.”
Thanh Nhi mỉm cười, cảm giác như cả thế giới xung quanh dừng lại một khoảnh khắc:
“Em cũng mong vậy… và… sẽ cố gắng thích nghi.”
Hạ Duy gật đầu, rồi quay bước đi, để lại Thanh Nhi đứng đó, tim vẫn còn đập rộn ràng. Cô nhìn theo bóng dáng cậu nam sinh xa dần, lòng dấy lên một dự cảm kì lạ – một dự cảm về một năm học đầy bất ngờ, những câu chuyện chưa kể, và một người sẽ thay đổi cả thanh xuân của cô.
Trở về phòng trọ, Thanh Nhi đặt cặp xuống, mở sổ tay và ghi lại vài dòng:
“Ngày đầu tiên ở trường mới, gặp Hạ Duy. Anh ấy… thật đặc biệt. Chắc chắn sẽ không quên được ngày hôm nay.”
Cô gập sổ lại, nằm xuống giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà. Trong lòng, vừa lo lắng vừa háo hức, vừa sợ hãi vừa tò mò. Một điều chắc chắn: cuộc đời cô từ hôm nay sẽ không còn như trước.
Và thế là, ngày đầu tiên ở trường mới khép lại, mở ra một chương mới – một chương của thanh xuân, tình bạn, tình cảm, và những bí mật mà cô chưa biết.