Trời mùa thu trong xanh, gió nhẹ thoảng qua mái tóc Lâm Thanh Nhi khi cô bước ra khỏi lớp. Hôm nay, trường tổ chức lễ hội mùa thu, một hoạt động thường niên với các gian hàng trò chơi, gian ẩm thực và màn biểu diễn nghệ thuật. Thanh Nhi cảm thấy lòng mình vừa háo hức vừa hồi hộp, bởi cô biết rằng Hạ Duy cũng sẽ tham gia lễ hội cùng lớp.
Ngay khi bước vào sân trường, cô nhìn thấy Hạ Duy đứng gần cổng, tay trong tay cầm một chiếc balo nhỏ, ánh mắt tìm kiếm xung quanh. Khi ánh mắt họ chạm nhau, trái tim Thanh Nhi bỗng loạn nhịp. Cô nhanh chóng bước tới, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa háo hức.
“Chào em.” Giọng Hạ Duy trầm ấm, nụ cười khẽ nở trên môi.
“Chào anh…” Thanh Nhi đáp, đôi má hơi ửng đỏ.
Cả hai cùng nhau bước vào sân trường, nơi không khí lễ hội náo nhiệt và đầy màu sắc. Họ đi qua các gian hàng, âm thanh nhộn nhịp của tiếng nhạc, tiếng cười nói của học sinh khắp nơi khiến trái tim Thanh Nhi rộn ràng.
Đầu tiên, họ dừng lại ở gian trò chơi bắn bi. Hạ Duy đưa tay chỉ cho Thanh Nhi một cách hướng dẫn:
“Em đứng ở đây, anh sẽ đưa hướng dẫn cách ngắm. Cẩn thận một chút, không vội.”
Thanh Nhi nhìn anh, ánh mắt vừa tò mò vừa thích thú. Cô cảm nhận được sự kiên nhẫn và quan tâm của Hạ Duy dành cho mình, lòng bỗng ấm áp. Cô nắm chặt cây bắn bi, theo hướng dẫn của anh, và trúng mục tiêu.
Hạ Duy vỗ tay khẽ:
“Rất tốt. Em thực sự nhanh nhẹn.”
Thanh Nhi đỏ mặt, lúng túng:
“Cảm ơn anh… anh cũng giỏi lắm.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ dường như gần hơn một chút. Không cần nhiều lời, chỉ cần ánh mắt và nụ cười, cả hai đã hiểu nhau.
Tiếp theo, họ ghé qua gian hàng bán đồ ăn. Hương vị ngọt ngào của bánh kẹo, mùi thơm của xiên nướng và trà sữa lan tỏa khắp sân trường. Thanh Nhi chọn một chiếc bánh táo, trong khi Hạ Duy chọn trà sữa. Anh đưa cho cô một ngụm:
“Uống thử đi, đừng để nóng quá.”
Thanh Nhi nhận lấy, lòng bỗng dưng rung lên. Cô cảm thấy rằng, những hành động nhỏ nhưng chân thành của Hạ Duy luôn khiến cô cảm động. Cô nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng, và trái tim bỗng muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Sau khi thưởng thức đồ ăn, cả hai cùng nhau tham gia trò chơi tìm kho báu bí mật do trường tổ chức. Đây là một trò chơi đòi hỏi sự phối hợp, trí thông minh và tinh thần đồng đội. Họ cùng nhau chạy khắp sân, tìm các manh mối được giấu khéo léo. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt Hạ Duy, Thanh Nhi cảm thấy tim mình rung lên. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc họ cùng nhau phối hợp, cùng cười đùa, đang khiến cô dần thân mật hơn với anh.
Khi trò chơi gần kết thúc, cả hai đứng trước một gợi ý khó:
“Đi đến nơi có lá phong đỏ rực, nơi bóng cây cao nhất, tìm dấu hiệu cuối cùng.”
Thanh Nhi nhìn Hạ Duy, hỏi:
“Anh nghĩ chúng ta nên đi thẳng hay vòng qua sân thể thao?”
Hạ Duy nhíu mày, rồi mỉm cười:
“Đi thẳng sẽ nhanh hơn, nhưng vòng qua sân thể thao có nhiều manh mối hơn. Em chọn phương án nào?”
Thanh Nhi cười khẽ:
“Vậy chúng ta đi vòng qua sân thể thao. An toàn và thú vị hơn.”
Họ nắm tay nhau chạy qua sân, những chiếc lá phong rơi lác đác trên tóc và vai họ. Khoảnh khắc ấy khiến Thanh Nhi cảm thấy một cảm giác ấm áp, vừa vui vừa ngại ngùng. Cô nhận ra rằng, từ những hành động nhỏ, những cử chỉ chân thành, cô đã dần thân mật hơn với Hạ Duy.
Cuối cùng, họ tìm thấy “kho báu” – một chiếc hộp nhỏ chứa nhiều món quà lưu niệm và một bức thư từ ban tổ chức:
“Chúc mừng các em! Hãy luôn phối hợp và giữ tinh thần đồng đội. Hãy quý trọng những khoảnh khắc đáng nhớ này.”
Thanh Nhi nhìn Hạ Duy, ánh mắt sáng lên:
“Cảm ơn anh… hôm nay thật vui.”
Hạ Duy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Anh cũng vậy… vui vì được ở bên em.”
Sau đó, họ cùng đi dạo quanh sân trường, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc và gương mặt của cả hai. Khoảng cách giữa họ không còn là bạn học, mà là một cảm giác gần gũi, thân mật. Thanh Nhi cảm thấy trái tim mình rung lên mỗi khi Hạ Duy nhìn cô, mỗi khi anh mỉm cười hoặc đưa tay nhẹ đỡ cô khi đi qua những nơi đông đúc.
Khi lễ hội sắp kết thúc, họ đứng trước hồ nhỏ, nơi phản chiếu ánh nắng chiều rực rỡ. Hạ Duy quay sang Thanh Nhi, ánh mắt đầy chân thành:
“Em… hôm nay, anh cảm thấy mình muốn ở bên em nhiều hơn. Những khoảnh khắc này, anh không muốn quên.”
Thanh Nhi đỏ mặt, lúng túng nhưng ánh mắt sáng lên niềm hạnh phúc:
“Mình cũng vậy… mình không muốn hôm nay kết thúc. Cảm giác bên anh thật sự… rất vui và ấm áp.”
Họ đứng cạnh nhau, nhìn ánh nắng chiếu lên mặt hồ, đôi tay vô tình chạm nhau. Cả hai không nói gì, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ. Thanh Nhi cảm nhận được trái tim mình rung lên từng nhịp, và nhận ra rằng, từ khoảnh khắc hôm nay, tình cảm của cô dành cho Hạ Duy đã vượt ra ngoài mức bạn bè, và cô đang dần thân mật, ngọt ngào hơn với anh.
Trên đường về lớp, họ vẫn đi cạnh nhau, đôi lúc trao nhau những ánh mắt trìu mến và nụ cười. Thanh Nhi thầm nhủ: “Mình sẽ ghi nhớ khoảnh khắc hôm nay, khi chúng ta đi cùng nhau, cười cùng nhau, và cảm nhận nhau gần gũi như thế này. Mình bắt đầu thích Hạ Duy, thật sự, và từng giây phút bên anh đều quý giá.”
Hạ Duy cũng nhận ra rằng, cảm xúc dành cho Thanh Nhi ngày càng sâu sắc. Anh muốn bảo vệ, muốn đồng hành và muốn giữ những khoảnh khắc quý giá này bên cô. Khoảnh khắc họ cùng nhau dạo bước trong ánh nắng mùa thu, giữa tiếng cười rộn rã của học sinh xung quanh, trở thành một ký ức đẹp đẽ, ngọt ngào, đánh dấu bước tiến đầu tiên trong mối quan hệ của hai người – bắt đầu thân mật hơn, tràn đầy xúc động và lãng mạn học trò.
Khi ánh nắng cuối ngày tắt dần, Thanh Nhi và Hạ Duy đứng lại trước cổng trường, ánh mắt trao nhau nụ cười tràn đầy ấm áp. Họ không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện của nhau, là đã hiểu nhau. Và trong lòng cả hai, một cảm giác hạnh phúc, rung động và tràn đầy hy vọng cho những ngày tháng học trò phía trước, bắt đầu nảy nở mạnh mẽ.