thanh xuân có anh, hôn nhân có em

Chương 8: Bắt đầu thích anh ấy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng mùa thu, ánh nắng dịu dàng chiếu xuyên qua cửa sổ lớp học, rọi lên từng bàn ghế, từng trang sách. Lâm Thanh Nhi ngồi xuống bàn của mình, tim vẫn còn nhịp đập rộn ràng sau khoảnh khắc hôm qua – khi Hạ Duy lần đầu bộc lộ cảm xúc, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng chân thành. Thanh Nhi cảm thấy một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong lòng, một sự rung động mà cô chưa từng nhận ra trước đây.

Cô đặt tay lên ngực, thầm nhủ: “Có lẽ… mình bắt đầu thích anh ấy rồi.” Suy nghĩ ấy vừa ngọt ngào vừa khiến cô bối rối. Từ trước đến nay, cô luôn xem Hạ Duy là bạn học, là người đồng hành trong các trò chơi, nhưng hôm qua, khi ánh mắt anh dừng lại thật lâu trên cô, khi anh nhẹ nói rằng quan tâm và để ý cô, một điều gì đó trong tim cô thay đổi.

Thanh Nhi cắn môi, ánh mắt lén nhìn Hạ Duy đang đứng ở bảng, giúp một số bạn học tập còn chưa nắm rõ kiến thức. Anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi mắt dịu dàng khiến cô cảm thấy tim mình rung lên. Cô thầm nhủ: “Mình… muốn được ở cạnh anh nhiều hơn, muốn anh luôn nhìn thấy mình.”

Tiết học đầu tiên là môn Vật lý. Giáo viên giao một dự án nhóm, yêu cầu cả nhóm phải thiết kế một thí nghiệm nhỏ để minh họa hiện tượng vật lý. Thanh Nhi được xếp cùng nhóm với Hạ Duy, Trương Hạ Vy và hai bạn khác. Khi nhận nhiệm vụ, Hạ Duy lập tức phân công công việc:

“Thanh Nhi, em phụ trách ghi chép và tính toán. Hạ Vy, em chuẩn bị dụng cụ. Mình sẽ kiểm tra lại quá trình thí nghiệm.”

Thanh Nhi gật đầu, ánh mắt hướng về Hạ Duy, lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết rằng, đây là cơ hội để cô thể hiện bản thân, nhưng đồng thời cũng là thử thách: làm sao để gần gũi anh mà không làm lộ cảm xúc mới nhen nhóm trong lòng.

Khi bắt đầu thí nghiệm, Thanh Nhi chăm chú ghi chép từng số liệu, từng quan sát, nhưng thỉnh thoảng lại lén nhìn Hạ Duy. Anh đang cẩn thận đo lường, điều chỉnh dụng cụ, và đôi mắt nghiêm nghị của anh lại khiến cô cảm thấy một cảm giác vừa an toàn vừa hứng thú. Thanh Nhi nhận ra rằng, mỗi hành động nhỏ của Hạ Duy đều khiến tim cô rung lên.

Trong lúc cô đang ghi chép, Hạ Duy đi đến cạnh cô, cúi xuống nhìn bảng số liệu:

“Em ghi đúng chưa? Cần mình kiểm tra lại không?”

Thanh Nhi hơi giật mình, tim bỗng loạn nhịp. Cô khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng:

“Em… em tự kiểm tra được. Cảm ơn anh.”

Hạ Duy gật đầu, ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường. Khoảnh khắc ấy, Thanh Nhi cảm thấy một dòng điện lạ chạy qua tim mình. Cô nhận ra rằng, cô đang chờ đợi những cử chỉ quan tâm nhỏ như vậy, đang dần thích sự hiện diện của Hạ Duy nhiều hơn.

Sau khi hoàn thành phần thí nghiệm, cả nhóm cùng nhau kiểm tra kết quả. Thanh Nhi và Hạ Duy phối hợp ăn ý, kết quả đúng và đầy đủ. Các bạn trong nhóm không khỏi ngạc nhiên: “Hai người phối hợp tuyệt quá! Như cặp đôi hoàn hảo vậy.” Thanh Nhi đỏ mặt, cúi đầu, lòng vừa hạnh phúc vừa bối rối.

Tiết học kết thúc, lớp có một buổi hoạt động ngoại khóa nhỏ – thi chạy tiếp sức giữa các nhóm. Thanh Nhi được xếp cùng Hạ Duy, Hạ Vy và hai bạn khác. Khi chuẩn bị xuất phát, Hạ Duy lại đứng cạnh Thanh Nhi, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc:

“Em nhớ giữ nhịp đều, mình phải phối hợp thật tốt để giành chiến thắng.”

Thanh Nhi gật đầu, tim đập rộn ràng. Cô nhận ra rằng, mình đang không chỉ háo hức với trò chơi, mà còn háo hức được ở cạnh anh, được nghe anh nói, được nhìn ánh mắt anh.

Khi nghe tiếng còi vang lên, Thanh Nhi lao đi, cảm giác gió thổi qua mặt khiến cô hít một hơi thật sâu. Anh nhận gậy tiếp sức từ bạn phía trước, và khi chạy đến chỗ Hạ Duy, trao gậy cho anh, ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát. Khoảnh khắc ấy, tim Thanh Nhi như muốn nhảy ra ngoài. Cô cảm nhận được sự quan tâm, sự phối hợp, và một điều gì đó ngọt ngào khó tả trong ánh mắt Hạ Duy.

Khi trò chơi kết thúc, cả nhóm thắng lợi, mọi người hò reo vui mừng. Thanh Nhi nhìn Hạ Duy, ánh mắt tỏa sáng. Anh mỉm cười lại, ánh mắt dừng lại trên cô lâu hơn, như muốn ghi nhớ khoảnh khắc này. Cô cảm thấy tim mình ấm áp, và nhận ra một sự thật không thể chối cãi: mình đang thích Hạ Duy, thực sự thích anh ấy.

Buổi chiều, lớp học sinh nghỉ giải lao ngoài sân. Thanh Nhi đứng dưới bóng cây, mở sổ tay ra, nhưng không phải để ghi chép bài học, mà là ghi lại cảm xúc của bản thân. Cô viết:

“Hôm nay… mình nhận ra điều gì đó. Mình không còn xem Hạ Duy chỉ là bạn học nữa. Mỗi cử chỉ, ánh mắt, lời nói của anh đều khiến tim mình rung lên. Mình… bắt đầu thích anh ấy rồi. Nhưng mình chưa dám thổ lộ. Mình… sợ, nhưng cũng háo hức. Sợ rằng nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng… nếu không nói, mình sợ sẽ hối hận.”

Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, Hạ Duy bất ngờ xuất hiện, đứng trước mặt cô. Anh hơi cúi đầu, giọng nói dịu dàng:

“Em đang viết gì vậy?”

Thanh Nhi đỏ mặt, giật mình, lúng túng:

“À… em… em chỉ ghi lại cảm xúc thôi.”

Hạ Duy gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén, như muốn nhìn thấu tâm tư cô:

“Anh cũng vậy… hôm nay, nhìn em, anh nhận ra mình… muốn gần em nhiều hơn. Nhưng… anh chưa dám nói ra.”

Thanh Nhi nghe vậy, tim bỗng dưng loạn nhịp. Cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm vui và hồi hộp. Khoảnh khắc ấy, cả hai như hiểu nhau, nhưng vẫn còn chút bối rối, chưa dám thổ lộ hoàn toàn.

Sau đó, họ cùng đi dạo quanh sân trường, ánh nắng chiều vàng rực rỡ chiếu lên mái tóc, ánh mắt và nụ cười của nhau. Thanh Nhi cảm thấy một cảm giác an toàn, ấm áp và hạnh phúc lan tỏa khắp người. Cô biết rằng, dù chưa thổ lộ, nhưng tình cảm của cả hai đã âm thầm nhen nhóm, và từng khoảnh khắc bên nhau đều trở thành những kỷ niệm khó quên.

Trên đường về lớp, Thanh Nhi tự nhủ: “Mình sẽ giữ bí mật này một chút. Mình chưa dám nói ra, nhưng… trái tim mình đã biết rõ. Mình thích Hạ Duy, thực sự thích. Và mình sẽ tìm cách, để có thể ở cạnh anh, để được anh nhìn thấy và hiểu cảm xúc của mình.”

Hạ Duy bước cạnh cô, ánh mắt thoáng nhìn cô một lần nữa, lòng cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc. Anh nhận ra rằng, không chỉ bản thân đã thích cô, mà Thanh Nhi cũng đang bắt đầu để ý và quan tâm anh. Hai người cùng đi, cùng cười, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ – khoảng cách của sự bối rối, của những rung động đầu đời, và của một tình cảm học trò ngọt ngào nhưng còn e thẹn.

Buổi chiều dần tắt, ánh nắng vàng cuối ngày rọi lên sân trường, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Thanh Nhi và Hạ Duy ngồi cạnh nhau, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt và nụ cười, là đã hiểu nhau. Và trong lòng cả hai, một cảm giác ngọt ngào, ấm áp và hạnh phúc lan tỏa.

Ngày hôm đó, Lâm Thanh Nhi nhận ra rõ ràng một điều: mình đã bắt đầu thích Hạ Duy, và trái tim này sẽ mãi không quên những khoảnh khắc ngọt ngào, hồi hộp và đầy rung động hôm nay.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×