thanh xuân có cậu là điều tuyệt nhất

Chương 1: GẶP LẠI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại cậu vào một buổi chiều như thế.

Nắng nhè nhẹ rải trên mái tóc người qua đường, những tia vàng cuối ngày len lỏi qua kẽ lá, lấp lánh rơi trên mặt đường lát gạch của công viên trung tâm thành phố. Tôi đứng dưới một tán cây già, tay ôm túi xách, mắt lơ đãng nhìn theo đám trẻ con chơi đùa gần đó. Một ngày như bao ngày khác — cho đến khi giọng nói ấy vang lên phía sau tôi.

"Vy?"

Tôi sững người.

Có lẽ trong vô thức, tôi đã từng mường tượng về giây phút này. Về ngày chúng tôi gặp lại nhau sau ngần ấy năm. Nhưng dù tưởng tượng bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể chuẩn bị nổi cảm xúc thật khi quay lại và thấy cậu đứng đó.

Minh Khang.

Cậu ấy không thay đổi nhiều. Vẫn dáng người cao gầy, vẫn ánh mắt điềm tĩnh ấy. Nhưng có điều gì đó... trầm hơn, chín chắn hơn. Cậu mặc áo sơ mi trắng, tay đút túi quần, như thể vừa bước ra từ một khung hình điện ảnh.

"Minh Khang..." – tôi lắp bắp. Giọng mình nghe lạ hoắc. Như không phải của tôi.

Cậu mỉm cười, nụ cười rất nhẹ. “Lâu rồi không gặp.”

Tôi gật đầu, không biết nên nói gì trước. Bốn năm không phải một khoảng thời gian quá dài, nhưng đủ để biến bạn thân thời thơ ấu thành một người xa lạ trong khoảnh khắc đầu tiên gặp lại.

“Em vẫn vậy nhỉ.” – cậu nói, ánh mắt lướt nhẹ qua tôi như thể đang đọc từng suy nghĩ.

Tôi không biết "vẫn vậy" là thế nào. Có lẽ là mái tóc dài buộc hờ sau gáy, hay đôi mắt cứ hay ngơ ngác khi rơi vào trạng thái bối rối như bây giờ.

Cậu lại hỏi:
“Vẫn thích ăn kem dâu không?”

Tôi bật cười. Như một phản xạ tự nhiên.

“Thì… ăn dâu hay ăn socola cũng có gì khác nhau đâu.”

Cậu nhướng mày, nụ cười rộng hơn: “Khác chứ. Người thích kem dâu thường mềm lòng và hay tha thứ.”

Tôi khựng lại một giây. Không biết câu nói ấy là một phép thử vô tình hay một câu hỏi có chủ đích.

Tôi quay đi, gượng gạo bước thêm vài bước về phía ghế đá công viên. Cậu đi bên cạnh, không nói gì. Cả hai chìm trong im lặng giữa tiếng gió thổi nhẹ và tiếng người đi bộ thưa dần.


Chúng tôi từng là bạn thân.

Từ lúc còn học lớp một, Minh Khang đã là hàng xóm của tôi. Mỗi sáng cậu qua nhà gọi tôi đi học, mỗi chiều tôi với cậu ngồi bệt trước hiên nhà chơi ô ăn quan hay đập giấy. Tôi từng nghĩ chúng tôi sẽ mãi mãi như thế — đơn giản, trong trẻo và gắn bó.

Cho đến năm lớp 12, cậu đậu học bổng du học, rời khỏi thành phố không một lời tạm biệt.

Tôi đã khóc một đêm, ôm con gấu bông cậu tặng sinh nhật. Không phải vì giận, chỉ là… hụt hẫng. Như thể một phần quen thuộc trong cuộc sống đột nhiên biến mất.

Và rồi thời gian trôi đi. Tôi bận rộn với đại học, thực tập, công việc. Cậu thì chẳng còn xuất hiện trong những cuộc gọi, những tin nhắn. Tôi ngỡ là chúng tôi sẽ mãi chỉ là quá khứ của nhau.

Vậy mà giờ đây, cậu đang ngồi bên cạnh tôi. Chỉ cách một cái vươn tay là có thể chạm vào.


“Sao cậu lại về?” – tôi hỏi, mắt vẫn nhìn xa xăm. “Làm việc ở nước ngoài không tốt à?”

“Không phải.” – cậu đáp. “Tớ về vì muốn về. Mấy năm nay đi nhiều nơi, gặp nhiều người. Nhưng… vẫn thấy thiếu gì đó.”

Tôi không hỏi thêm. Câu trả lời ấy đủ khiến tim tôi khẽ rung lên. Thiếu gì đó – liệu có phải là những thứ nhỏ bé từng thuộc về nơi này?

“Cậu làm gì bây giờ?” – cậu hỏi lại.

“Phóng viên tập sự cho tòa soạn.” – tôi trả lời, nhún vai. “Lương không cao, deadline đầy đầu, nhưng cũng vui.”

Cậu mỉm cười: “Vẫn thích viết như hồi đó.”

Tôi nhìn cậu. “Còn cậu? Chụp ảnh à?”

“Ừ. Vẫn vậy.”

Thì ra, dù rẽ sang hai hướng, cả hai chúng tôi vẫn không từ bỏ điều mình từng yêu thích.

Có một điều gì đó thật ấm áp trong khoảnh khắc đó. Như thể bao năm xa cách chỉ là một giấc mơ dài. Và khi tỉnh dậy, mọi thứ lại trở về đúng vị trí vốn có của nó.


Trời bắt đầu tối dần. Ánh nắng nhạt đi, nhường chỗ cho màn sương mỏng phủ nhẹ lên những nhành cây. Chúng tôi đứng dậy, cùng bước chậm trên con đường lát đá, không cần phải nói thêm lời nào.

Trước khi chia tay, cậu quay sang tôi.

“Nếu có thời gian… đi uống trà sữa với tớ không?”

Tôi bật cười. “Lớn rồi mà vẫn trà sữa?”

“Vì tớ nhớ cậu từng nói: ‘Uống trà sữa với người thân quen sẽ ngon gấp đôi.’”

Tôi thoáng ngạc nhiên. “Cậu còn nhớ câu đó sao?”

“Ừ.” – Cậu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến lạ – “Tớ nhớ tất cả những gì liên quan đến cậu.”

Tôi bối rối quay mặt đi, tim đập lệch mất một nhịp.

Minh Khang – người bạn từ thời thơ ấu. Và bây giờ... là gì? Tôi cũng không rõ nữa.

Chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, tôi thầm nghĩ:

Có lẽ… gặp lại nhau vào đúng thời điểm, chính là điều tuyệt vời nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.