Tôi ngồi trước ly trà sữa vị khoai môn, khuấy nhẹ bằng chiếc ống hút màu trắng. Mùi ngọt thoảng lên khiến tôi hơi ngứa mũi. Quán này là một trong những chỗ tôi hay ghé sau giờ làm, nhỏ nhưng yên tĩnh, bàn ghế gỗ cũ và ánh đèn vàng như mơ. Chưa từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ ngồi đây cùng Minh Khang.
Cậu chọn bàn trong góc, sát cửa kính. Gió chiều lùa qua tấm rèm trắng, lay nhẹ mái tóc cậu, làm gương mặt ấy trông dịu hẳn. Không phải kiểu dịu dàng yếu ớt, mà là thứ bình yên rất riêng.
"Vẫn còn thích khoai môn hả?" – cậu hỏi, ánh mắt nhìn xuống ly nước tôi đang cầm.
Tôi gật đầu, mỉm cười.
"Không ngờ cậu vẫn nhớ mấy chuyện đó."
"Không phải 'vẫn nhớ'." – Cậu tựa lưng vào ghế, giọng nói đều đều – "Mà là chưa từng quên."
Tôi ngẩn ra. Câu trả lời đó… hơi quá mức bạn bè thì phải.
Đặt ly trà sữa xuống bàn, tôi cố đổi chủ đề.
“Cậu về hẳn luôn rồi à? Hay chỉ ghé chơi?”
Cậu nhìn tôi, đôi mắt có chút lưỡng lự.
“Tớ chưa quyết định. Có thể sẽ ở lại một thời gian.”
“Vậy cũng tốt.” – Tôi gật gù. “Thành phố giờ khác nhiều rồi đấy. Cậu đi lâu quá.”
“Ừ.” – Cậu im lặng một lát, rồi hỏi khẽ – “Cậu có thay đổi không, Vy?”
Câu hỏi khiến tôi khựng lại vài giây.
“Tớ cũng không biết nữa.” – Tôi đáp. “Nếu cậu hỏi Hạ Vy mười tám tuổi, chắc cô ấy còn tin vào nhiều điều hơn. Còn Hạ Vy bây giờ thì... chỉ mong mỗi sáng thức dậy không bị muộn làm, mỗi tối về nhà không quên ăn cơm.”
Minh Khang khẽ bật cười. “Thực tế ghê.”
“Vì cuộc sống nó thế mà.” – Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt dừng lại ở dòng người đang vội vã ngoài phố – “Mình đâu thể mãi mơ mộng được, đúng không?”
“Không.” – Cậu trả lời. “Tớ nghĩ… đôi khi cần mơ một chút.”
Tôi quay sang. Ánh mắt cậu không nhìn tôi, mà dõi về phía khung cảnh bên ngoài, nhưng lời cậu nói lại chạm đúng vào nơi mềm yếu trong lòng tôi.
Phải. Hồi còn đi học, tôi từng thích viết truyện, từng ôm một mớ giấc mơ về việc ra sách, đi khắp nơi, trở thành một người kể chuyện. Giờ đây, tôi chỉ là một thực tập sinh trong tòa soạn nhỏ, viết những bài phỏng vấn ngắn, sửa lỗi chính tả cho biên tập, và đôi khi là pha cà phê cho trưởng phòng. Đâu đó, tôi đã để những giấc mơ trượt khỏi tay mà chẳng kịp giữ.
“Tớ vẫn nhớ chuyện cậu từng nói.” – Minh Khang đột ngột quay lại – “Rằng nếu một ngày cậu có tiền, cậu sẽ mở một quán sách có cửa sổ to, bán cả cà phê và bánh ngọt.”
Tôi há hốc miệng.
“Trời đất, cậu đúng là trí nhớ siêu phàm.”
“Không phải.” – Cậu lắc đầu. “Chỉ là… những gì thuộc về cậu, tớ đều nhớ rõ.”
Tôi cụp mắt, né tránh ánh nhìn đó. Trái tim tôi bắt đầu có nhịp đập lạ thường. Không giống như trước đây. Không còn là cảm giác đơn thuần khi nhìn thấy một người bạn cũ. Mà là… gì đó gần như hoài niệm, gần như hồi hộp, gần như…
Tôi cắn môi.
Không. Không thể.
"Vậy... thời gian đó, bên kia chắc vui lắm nhỉ?" – Tôi lảng sang chuyện khác.
"Ừ thì... cũng ổn." – Cậu nhún vai. “Chụp hình, đi học, đi làm thêm. Bận rộn nên đỡ nghĩ nhiều.”
Tôi hỏi, nửa thật nửa đùa: “Có yêu ai chưa?”
Minh Khang nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi bắt đầu cảm thấy ngượng.
“Không.” – Cậu trả lời chậm rãi – “Vì người tớ thích, vẫn ở đây.”
Tôi nín thở.
Không khí xung quanh như chùng xuống. Câu nói đó — rõ ràng là dành cho tôi, rõ ràng là không phải một trò đùa. Nhưng tôi lại không dám nhìn thẳng cậu, không dám xác nhận, cũng không dám từ chối.
Bởi vì… tôi không biết mình cảm thấy gì.
Tôi lấy lại bình tĩnh, gượng gạo nói: “Cậu có hay liên lạc với mấy đứa lớp mình không?”
Minh Khang hiểu ý tôi không muốn tiếp tục chuyện kia, nên chỉ nhẹ nhàng nói:
“Thỉnh thoảng. Có gặp Nam với Duy hôm qua. Tụi nó mở quán game rồi.”
“Thế à? Tớ cũng không ngờ tụi nó làm chung được.” – Tôi cười, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cậu không nói gì thêm. Không thúc ép, không đẩy tôi vào khó xử. Chính cái cách cư xử nhẹ nhàng ấy lại khiến tôi thấy áy náy.
Tôi từng tự hỏi: nếu Minh Khang còn ở đây, chúng tôi có thể tiếp tục như trước không? Giờ thì tôi nhận ra, chúng tôi đã không còn như trước. Nhưng… có lẽ, điều đó không hẳn là xấu.
Trà sữa đã nguội. Trời bên ngoài bắt đầu tối hẳn. Ánh đèn đường hắt vào qua cửa kính tạo thành những vệt sáng loang loáng trên mặt bàn gỗ. Tôi đứng dậy, đeo túi xách vào vai.
“Về thôi.”
Minh Khang cũng đứng dậy theo, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.
“Để tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu, gần mà.”
“Không yên tâm.” – Cậu nói nhỏ, rồi rút từ túi áo ra một chiếc ô – “Lỡ mưa thì sao?”
Tôi bật cười. Vẫn là Minh Khang – người luôn mang ô dù trời đang nắng.
Chúng tôi bước ra khỏi quán, đi bên nhau trên con đường nhỏ, dưới tán cây rung nhẹ trong gió. Cậu không nói gì, tôi cũng không. Nhưng khoảng lặng giữa chúng tôi không còn ngượng ngùng như ban đầu nữa.
Có điều gì đó rất lặng, rất dịu — như ánh sáng cuối ngày đang vương lại trên tóc tôi.
Có lẽ, một ly trà sữa không chỉ là đồ uống.
Mà là cái cớ, để hai người từng thân thiết được bắt đầu lại… từ đầu.