Từ sau buổi tối ấy, giữa tôi và Khang có một sự im lặng… kỳ lạ.
Không phải kiểu lạnh lẽo hay ngượng ngập, mà là thứ im lặng khiến người ta rung rinh – như thể cả hai đều biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ là chưa ai đủ can đảm để gọi tên nó.
Cậu vẫn chở tôi đi làm mỗi ngày, vẫn ghé mua sữa đậu nóng cho tôi lúc sáng sớm, vẫn hỏi “Cậu ăn cơm chưa?” như một câu cửa miệng.
Tôi vẫn chọc cậu mỗi khi cậu làm mặt nghiêm, vẫn giả vờ cáu gắt khi cậu quên mang nón bảo hiểm cho tôi.
Mọi thứ… vẫn như cũ.
Chỉ có ánh mắt cậu là khác.
Nó trở nên dịu dàng đến mức khiến tim tôi lỡ nhịp mỗi lần chạm phải.
“Mai cậu có rảnh không?” – Cậu hỏi tôi lúc đưa về đến ngõ.
Tôi khựng lại, gật đầu. “Ừ. Có.”
Khang nhìn tôi, như đang lưỡng lự. Một lúc sau mới nói:
“Vậy mai đi xem phim với tớ nhé. Phim Hàn, không máu me đâu.”
Tôi bật cười. “Sao phải nhấn mạnh thế?”
“Vì tớ sợ cậu tưởng tớ hẹn hò theo kiểu bạn bè.”
Tôi ngẩn người.
Cậu nghiêng đầu:
“Mai đi với tư cách người đang bắt đầu thích nhau nhé?”
Tôi không trả lời.
Chỉ gật nhẹ, rồi chạy vội vào nhà.
Cánh cửa vừa khép lại, tôi nghe tim mình nện từng nhịp mạnh đến mức… không nghe rõ được gì nữa.
Chiều hôm sau, chúng tôi đến rạp sớm hơn nửa tiếng.
Tôi mặc chiếc váy trắng đơn giản, tóc buộc nửa, đi giày bệt.
Cậu thì mặc áo sơ mi xanh nhạt, cổ tay xắn lên, mùi nước hoa nhẹ như gió đầu hè.
Ngồi cạnh nhau trong rạp tối, tôi chẳng thể tập trung vào phim.
Tôi cứ cảm thấy… tay mình chạm vào tay cậu, dù chỉ là một góc rất nhỏ.
Khi nữ chính trong phim ngập ngừng nói "Em thích anh", tôi nghe Khang thở nhẹ.
Rồi cậu quay sang nhìn tôi.
“Cậu có cảm thấy gì không?”
Tôi lén nuốt nước bọt. “Gì cơ?”
“Cái cảm giác này. Mình ngồi cạnh nhau, không làm gì, mà lòng cứ xốn xang.”
Tôi cười khẽ. “Cảm thấy chứ.”
Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Lần đầu tiên.
Giữa ánh đèn rạp mờ ảo, giữa tiếng nhạc nền và hơi thở rất khẽ của hai người trẻ tuổi đang học cách yêu.
Ra khỏi rạp, chúng tôi không đi đâu nữa.
Chỉ đi bộ trên vỉa hè, giữa dòng xe tấp nập của Sài Gòn buổi tối.
“Cậu từng nghĩ chúng ta sẽ như thế này không?” – Tôi hỏi.
Khang trả lời không chút do dự:
“Có. Tớ mong điều đó từ năm lớp 11.”
Tôi giật mình.
“Lúc đó tụi mình còn trẻ con lắm mà?”
“Nhưng tớ biết rõ. Tớ muốn lớn lên cùng cậu. Muốn ở bên cậu những lúc mệt mỏi, lúc vui, lúc ngu ngốc, lúc thành công… cả lúc cậu giả vờ mạnh mẽ nữa.”
Tôi dừng lại.
“Vậy tại sao lúc đó cậu không nói?”
Cậu nhún vai.
“Vì tớ biết, nếu là người cần thiết, sớm muộn gì tớ cũng sẽ trở về bên cạnh cậu.”
Tôi bỗng bật cười, không hiểu vì xúc động hay vì ngốc nghếch.
Hôm ấy, chúng tôi không nói “Tớ thích cậu” hay “Hãy làm người yêu tớ”.
Chỉ có bàn tay vẫn siết chặt bàn tay, mắt nhìn nhau không rời.
Và trong lòng, tôi biết...
Tình cảm ấy – tuy chưa được gọi tên – nhưng đã rõ ràng hơn bất cứ điều gì.