Sáng đầu thu, sân trường nhuộm một lớp nắng vàng nhẹ. Từng hàng cây bàng rụng lá, gió khẽ lay những tán xanh, mùi cỏ khô xen lẫn hương phấn bảng vương vất trong không khí.
Lê An bước chậm qua cổng trường, cặp sách ôm trước ngực, dáng vẻ nhỏ nhắn khiến cô trông như lạc giữa dòng học sinh đông nghịt. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới, cũng là ngày cô chuyển sang lớp mới – 12A1, lớp chọn của khối cuối cấp.
Cô không thích thay đổi. Mỗi lần chuyển lớp, là một lần cô phải đối diện với những ánh mắt tò mò, những lời xì xào vô nghĩa. Mẹ bảo: “Con cần một môi trường tốt hơn, bạn bè giỏi hơn, để vào đại học mơ ước.” Cô chỉ biết gật đầu, dù trong lòng chỉ mong được ở yên chỗ cũ.
Phòng học ở tầng hai, góc hành lang có cửa sổ hướng ra sân bóng. Lê An hít sâu, đẩy cửa bước vào.
Tiếng bàn ghế va nhau, tiếng cười nói rộn ràng vang lên. Cô nhận ra hầu hết gương mặt đều lạ lẫm. Ở hàng ghế cuối, vài nam sinh tụ tập quanh một người đang ngồi dựa ghế, một chân gác lên bàn, tay cầm điện thoại, đôi mắt hờ hững lướt qua màn hình.
“Ê, nghe nói hôm nay có học sinh chuyển lớp qua,” một người nói nhỏ, giọng có chút hứng thú.
“Biết rồi. Con gái hả?”
“Ừ. Nghe bảo học giỏi lắm.”
“Ha, lớp mình có sẵn thiên tài rồi, thêm người cho vui.”
Tiếng cười vang lên.
Lê An cúi đầu đi về phía bục giảng, nơi cô giáo chủ nhiệm đang sắp xếp giấy tờ.
“Em là Lê An phải không?”
“Dạ, vâng ạ.”
“Chào mừng em đến với lớp 12A1. Em ngồi… để xem nào…” – cô giáo đảo mắt quanh lớp, rồi bất ngờ mỉm cười – “Em ngồi chỗ trống bên cạnh Trần Minh đi.”
Một khoảnh khắc im lặng. Rồi tiếng xì xào nho nhỏ nổi lên.
“Trời, cô cho ngồi cạnh Trần Minh kìa…”
“Thật luôn? Tội nghiệp nhỏ đó ghê…”
“Cái thằng đó ai chịu nổi.”
Lê An ngơ ngác. Cô nhìn theo hướng cô giáo chỉ – hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ, chính là chỗ của cậu con trai ban nãy. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lười nhác nhưng thâm trầm, khó đoán.
Cô cúi đầu, bước đến.
“Xin lỗi, mình ngồi ở đây nhé.”
Trần Minh nhướng mày, nhích ghế ra một chút, giọng nhàn nhạt:
“Ghế trống mà. Muốn ngồi thì ngồi.”
Cô gật nhẹ, ngồi xuống, sắp xếp lại sách vở. Bên cạnh, cậu vẫn tựa lưng ra sau, tay nghịch bút, miệng khẽ huýt sáo.
Không khí im lặng một cách lạ lùng.
Cô giáo bắt đầu giới thiệu, dặn dò, rồi phân công lớp trưởng, lớp phó. Mọi thứ trôi qua chậm rãi, nhưng Lê An có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Khi liếc sang, ánh mắt của Trần Minh bất ngờ chạm phải cô.
“Nhìn gì?” – Cậu hỏi, môi cong nhẹ.
“Không… không có gì.”
“Nhìn người ta mà không nói gì, kỳ ghê.”
Cô khẽ mím môi, quay đi. Một tiếng cười khẽ vang lên, có chút trêu chọc, có chút buồn cười.
Giờ ra chơi, đám bạn của Trần Minh tụ lại.
“Ê Minh, nhỏ mới chuyển lớp ngồi cạnh mày đó, nhìn hiền dữ ha?”
“Nhìn kiểu mọt sách. Chắc học giỏi lắm.”
“Thử chọc coi phản ứng sao đi. Biết đâu lại vui.”
Trần Minh cười nhạt, xoay cây bút trên tay. “Mấy người rảnh ghê.”
“Thì mày thử đi, cá luôn nó sợ mày xanh mặt.”
Một ý nghĩ vụt qua, ánh mắt cậu hơi nheo lại.
Không hiểu sao, cô gái nhỏ bên cạnh lại khiến cậu chú ý hơn bình thường. Không phải vì xinh đẹp nổi bật – Lê An chỉ có làn da trắng, mái tóc buộc gọn, đôi mắt trong veo, nhưng ở cô có gì đó rất… tĩnh. Giữa không gian ồn ào, cô giống như một khung cảnh yên bình đến lạ.
Buổi trưa, lớp học vắng dần. Lê An vẫn ngồi lại, đọc sách. Bỗng, một giọng trầm khẽ vang lên:
“Em chuyển từ lớp nào sang?”
Cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu: “11B3, à, giờ là 12A1.”
“À. Lớp đó học yếu lắm mà.”
Giọng nói chẳng có vẻ ác ý, nhưng vẫn khiến cô thấy chạnh lòng.
“Em chỉ muốn học nơi yên tĩnh.”
“Ở đây thì khỏi yên tĩnh rồi,” – Trần Minh cười nửa miệng – “Lớp này toàn lũ rảnh hơi.”
Cô khẽ cười: “Còn anh thì sao?”
“Tôi không rảnh hơi. Tôi chỉ chán.”
Câu trả lời khiến cô hơi ngẩn người. Cậu nói câu đó rất nhẹ, nhưng trong mắt lại có gì đó giống như… trống rỗng.
Chiều hôm ấy, trời đổ mưa bất ngờ. Lê An không mang áo mưa. Cô đứng dưới mái hiên hành lang, nhìn mưa rơi.
Trần Minh bước ra, cầm dù. Cậu thoáng thấy cô, dừng lại.
“Không về à?”
“Em quên mang áo mưa.”
“Về chung không?”
Cô sững người.
“Không cần đâu, em đợi tạnh.”
“Mưa này còn lâu mới tạnh. Tôi đi ngang qua khu trọ, tiện.”
Lê An ngập ngừng. Từ chối có vẻ bất lịch sự, mà nhận lời thì...
Cậu dường như đọc được suy nghĩ của cô, bật cười:
“Không cần nghĩ nhiều. Tôi không có hứng làm gì cô đâu.”
Cô cắn môi. Cuối cùng, cô gật đầu.
Cả hai đi dưới chiếc dù đen, lặng lẽ. Con đường trước cổng trường ngập nước, hương đất ẩm và mùi hoa sữa lan trong không khí. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt dù.
“Nhà cô ở đâu?”
“Ngõ 5, đường Trần Hưng Đạo.”
“Cũng gần thật.”
Trần Minh đi hơi chậm, nghiêng dù về phía cô. Vai áo cậu ướt một mảng nhỏ, tóc rối ướt sũng.
“Anh bị ướt kìa.”
“Không sao.”
“Anh nên che cho mình, em đứng gần được rồi.”
“Cô nhỏ con vậy, ướt là bệnh liền. Tôi khỏe hơn.”
Cô hơi bất ngờ. Hóa ra, người ta nói cậu lạnh lùng, nhưng cậu cũng biết quan tâm.
Đến đầu ngõ, cô cúi chào: “Cảm ơn anh.”
Trần Minh chỉ gật đầu, định quay đi, nhưng rồi dừng lại:
“Ngày mai cô vẫn ngồi cạnh tôi nhé. Đừng xin đổi chỗ.”
“Sao lại phải xin đổi?”
“À thì…” – Cậu cười khẽ – “Nghe nói ai ngồi cạnh tôi đều không chịu nổi quá một tuần.”
Lê An nghiêng đầu: “Có lẽ em sẽ là ngoại lệ.”
Cậu nhìn theo dáng cô bước đi giữa mưa, ánh mắt như vướng lại điều gì đó.
Buổi tối, tin nhắn đầu tiên đến.
Trần Minh: Mai nhớ mang áo mưa. Trời còn mưa đấy.
Lê An: Anh có được số em từ đâu vậy?
Trần Minh: Lớp trưởng cho. Đừng nghĩ tôi có ý gì.
Lê An: Em đâu có nghĩ gì.
Trần Minh: Tốt. Thế mai đi học sớm. Tôi muốn mượn vở Toán.
Lê An: Anh định học thật à?
Trần Minh: Không. Chỉ muốn xem cô viết chữ xấu thế nào thôi.
Lê An nhìn màn hình, khẽ bật cười. Cậu đúng là kì lạ. Nhưng ít ra, cô thấy buổi đầu tiên ở lớp mới không tệ như cô tưởng.
Hôm sau, lớp học lại ồn ào. Cô bước vào, thấy Trần Minh đã ngồi sẵn, đang gác cằm đọc sách – một cảnh tượng hiếm thấy.
“Anh đọc gì thế?”
“Tiểu thuyết. Thử đọc xem mấy thứ này có gì hay.”
“Anh thích không?”
“Không. Nhưng tôi muốn hiểu sao người ta thích.”
Cô nhìn cậu, trong lòng dấy lên một chút tò mò.
Giờ thể dục, các bạn nam đá bóng dưới sân, hò hét ầm ĩ. Lê An đứng xem, vừa cầm chai nước. Trần Minh ở đội đối phương, chơi khá hay, dáng chạy mạnh mẽ, tự tin. Nhưng khi bóng văng về phía khán đài, nó lăn đến chân cô.
Cô khom người nhặt bóng, định ném lại thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Cảm ơn nha, cô bạn mọt sách.”
Cô ném bóng lại, đáp: “Đừng gọi em thế.”
“Thế gọi gì? Cô gái ngồi cạnh tôi?”
“Gọi Lê An là được rồi.”
Trần Minh cười, nụ cười sáng rỡ hơn cả nắng trưa.
Buổi chiều, cô ngồi trong lớp chép bài. Trần Minh đến muộn, trên áo còn vết bùn.
“Anh bị té à?”
“Không, bị sút bóng trúng thôi.”
“Có đau không?”
“Không đau. Nhưng cô hỏi vậy, tôi thấy hơi đau.”
Cô ngẩng lên, thấy ánh mắt cậu nửa trêu chọc, nửa thật lòng.
Ngày hôm đó kết thúc bằng một buổi chiều nhiều gió. Khi Lê An xếp sách ra về, Trần Minh khẽ gọi:
“Này, cô có hay cười không?”
“Cũng bình thường.”
“Cười nhiều lên chút đi. Trông cô lúc cười… đỡ buồn hơn.”
Cô thoáng sững. Cậu quay đi, khoác cặp, tay đút túi quần, dáng vẻ tùy tiện nhưng lại để lại trong lòng cô một vệt ấm áp mơ hồ.
Lần đầu tiên, Lê An cảm thấy, ngồi cạnh Trần Minh – dù có chút ồn ào, có chút phiền – nhưng không hẳn là điều tệ.
Cô không biết rằng, từ khoảnh khắc hôm nay, cuộc sống yên tĩnh của cô sắp bị đảo lộn.
Còn Trần Minh, cũng chẳng ngờ rằng cô gái trầm lặng ấy sẽ trở thành thứ duy nhất khiến cậu không thể quên trong suốt quãng đời sau này.