thanh xuân em không nợ anh

Chương 2: Cá cược mười ngày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua kể từ ngày Lê An chuyển lớp.

Mọi thứ dần ổn định. Cô hòa nhập chậm rãi, vẫn giữ vẻ trầm lặng, chỉ nói khi cần và luôn là người đến sớm nhất lớp, ra về muộn nhất.

Những buổi sáng, khi cô mở cửa phòng học, Trần Minh thường đã ngồi đó, gác cằm lên tay, mắt dán vào điện thoại. Cậu không bao giờ học bài trước giờ, nhưng điểm vẫn cao – kiểu thiên tài lười biếng khiến thầy cô vừa quý vừa ngán.

Lê An đã bắt đầu quen với sự hiện diện của cậu: tiếng bút quay đều đều, mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất, thỉnh thoảng là một câu trêu đùa vô thưởng vô phạt.

“Cô lại viết chữ tròn trịa thế à? Nhìn mà thấy đau tay giùm.”

“Anh thì viết như giun bò còn dám chê người ta.”

“Giun mà đẹp thế này hiếm lắm nha.”

Cô lườm cậu, còn cậu cười khẽ.

Những cuộc đối thoại nho nhỏ ấy, vô tình làm không khí giữa họ bớt xa cách.

Buổi chiều thứ Sáu, lớp 12A1 tan học sớm. Trần Minh bị đám bạn kéo ra quán trà sữa gần cổng trường.

Cửa quán ồn ào, nhạc trẻ bật nhỏ. Cả nhóm tám người, vừa ngồi xuống đã rôm rả đủ chuyện.

“Ê Minh, nghe nói dạo này mày chăm đến lớp ghê ta. Có phải vì nhỏ ngồi kế bên không?”

“Con bé mới chuyển á, tên Lê An gì đó.”

“Mặt hiền muốn xỉu, kiểu ngoan ngoãn, chắc chưa từng yêu ai.”

Trần Minh cười nhạt: “Tụi bây rảnh quá. Cô ta học tốt thật, nhưng khô khan lắm. Không vui đâu.”

“Không vui là chưa thử thôi. Cá với tụi tao không?”

Cậu nhướng mày. “Cá gì?”

Một đứa chống cằm, cười gian:

“Cá là trong mười ngày, mày khiến con bé đó thích mày. Nếu được, tụi tao bao mày một tháng cà phê.”

Cả nhóm bật cười ầm lên. Ai cũng biết Trần Minh là tay chơi khét tiếng của trường, từng có người yêu rồi chia tay trong vòng hai tuần.

“Không làm được thì sao?”

“Thì mày phải chịu phạt: đứng hát tỏ tình giữa sân trường sáng thứ Hai.”

Trần Minh dựa người ra sau, đôi mắt ánh lên tia hứng thú.

“Nghe thú vị đó.”

“Vậy là nhận kèo nha?”

“Ờ. Mười ngày thì mười ngày.”

Đám bạn vỗ vai cậu, cười hả hê.

Không ai để ý trong tiếng nhạc xập xình, Trần Minh nhìn ra ngoài cửa kính – nơi mưa đang rơi lất phất, giống hệt buổi chiều đầu tiên cậu che ô cho Lê An.

Sáng hôm sau, Lê An đến lớp như thường lệ. Cô đang chép lại bài thì nghe giọng Trần Minh bên cạnh:

“Hôm nay cô để quên kẹp tóc hả?”

Cô ngẩng lên, ngạc nhiên: “Anh nhớ à?”

“Ờ. Hôm qua gió to, tóc cô cứ rối, nhìn khó chịu.”

Cô bật cười khẽ: “Cảm ơn đã để ý.”

“Không có gì. Mà này, tan học tôi đưa đi ăn chè được không?”

“Hả?” – Lê An mở to mắt, tưởng nghe nhầm.

“Ờ, ăn chè. Quán mới mở gần trường. Tôi mời.”

Cô lúng túng: “Nhưng… em không quen đi ăn với bạn nam.”

“Thế thì coi như hôm nay bắt đầu.”

Giọng cậu thoải mái, nụ cười hờ hững nhưng ánh mắt lại lấp lánh lạ thường.

Lê An hơi chần chừ. Cô vốn không giỏi từ chối.

“Thôi… được.”

Quán chè nhỏ, tường sơn vàng nhạt, treo những dây đèn trang trí. Trần Minh chọn bàn góc trong, kêu hai ly chè xoài.

“Cô thích đồ ngọt không?”

“Cũng có, nhưng không ăn nhiều.”

“Còn tôi thì thích.”

“Anh thích chè à?”

“Không. Tôi thích nhìn người khác ăn.”

Cô nhìn cậu, định nói gì đó, rồi thôi. Cách nói chuyện của cậu lúc nào cũng nửa thật nửa đùa.

Giữa cuộc trò chuyện, Trần Minh thỉnh thoảng kể vài chuyện linh tinh – chuyện lớp, chuyện giáo viên, chuyện bóng đá. Cậu khiến không khí bớt gượng, khiến Lê An đôi lần bật cười.

Lần đầu tiên, cô thấy Trần Minh không hẳn là người đáng ghét như lời đồn.

Buổi tối về, Lê An kể cho Bích Ngọc – bạn thân từ lớp cũ – nghe.

“Ngọc à, tớ đi ăn với Trần Minh.”

“Trời đất ơi, cái tên nổi tiếng sát gái đó hả?”

“Không như cậu nghĩ đâu. Cậu ấy vui tính mà.”

“Vui tính là bước đầu của rắc rối đó, An ơi. Cẩn thận nha.”

Lê An cười, giọng dịu: “Ừ, tớ biết rồi.”

Cô không biết, bên kia màn hình, Bích Ngọc đang chau mày. Cô từng nghe về trò cá cược của nhóm con trai kia, nhưng chưa dám tin.

Ngày thứ ba.

Trần Minh bắt đầu chủ động hơn.

Cậu mang đến bàn cô một hộp bánh nhỏ.

“Cái này ngon lắm. Tôi mua thêm cho cô.”

“Anh hay ăn bánh này à?”

“Không. Nhưng tôi thấy cô hợp.”

Lê An đỏ mặt, cúi xuống nhận. Những cử chỉ nhỏ ấy, thật lòng cô không biết nên cảm ơn hay tránh né.

Giờ ra chơi, cậu gọi: “Đi dạo không?”

“Đi đâu?”

“Ra sân, gió mát mà.”

Họ đi cạnh nhau giữa sân trường, xung quanh là tiếng lá xào xạc. Lê An nhìn xa xa, nơi những chùm hoa phượng nở muộn cuối mùa.

“Cô hay nhìn mấy thứ này nhỉ?”

“Em thích hoa.”

“Tôi không thích hoa. Nhưng nếu cô thích, tôi có thể mua cho cô.”

Câu nói làm cô khựng lại. Cô quay sang, thấy nụ cười của cậu, nhẹ và có chút dịu dàng. Tim cô bỗng đập nhanh một nhịp.

Ngày thứ tư, trong giờ Văn, cô giáo yêu cầu chia nhóm làm bài thuyết trình. Lê An và Trần Minh cùng nhóm.

“Phân công đi,” cô nói.

“Tôi lo phần trình bày.”

“Anh đọc to được không?”

“Tôi không ngại. Cô viết chữ đẹp, cô làm nội dung đi.”

“Được.”

Cả hai làm việc khá ăn ý. Khi cô nghiêng người qua bàn chỉ cho cậu đoạn ghi chú, cậu cảm nhận được mùi hương nhẹ thoang thoảng từ tóc cô. Gần gũi đến mức tim cậu khẽ rung.

Trần Minh chớp mắt, bất giác im lặng vài giây.

Cậu tự nhủ – chỉ là cá cược thôi mà, sao lại cảm thấy thật thế này?

Ngày thứ năm.

Trần Minh được bạn kéo ra quán cà phê.

“Ê, tiến triển sao rồi? Nhỏ đó xiêu chưa?”

“Cũng tạm. Cười nhiều hơn rồi.”

“Ghê nha. Mày tính khi nào tỏ tình?”

“Mới năm ngày mà. Còn năm ngày nữa.”

“Nhớ đó, đúng hạn nha. Không thì đứng hát giữa sân trường đấy.”

Cậu chỉ nhếch môi: “Yên tâm. Chuyện nhỏ.”

Nhưng khi nói ra, lòng cậu lại thấy nặng. Hình ảnh Lê An cúi đầu đọc sách, nụ cười khẽ sau vành tóc, khiến cậu không còn chắc mình đang làm điều đúng hay sai.

Ngày thứ sáu, trời nắng rát. Lê An quên mang nước, Trần Minh rót cho cô một ít từ bình của cậu.

“Uống đi. Nóng lắm đó.”

“Anh không uống à?”

“Tôi nhịn được.”

“Anh tốt ghê.”

“Cô nói vậy làm tôi sợ. Tôi đâu có quen nghe khen.”

Cô bật cười. Còn cậu thì nhìn cô cười – ánh nắng hắt lên gò má cô, khiến mọi thứ xung quanh dường như đều mềm đi.

Buổi chiều, Lê An nhận được một tờ giấy nhắn gấp vuông, được nhét vào ngăn bàn.

Tối nay, 7 giờ, quán trà nhỏ trước cổng trường. Gặp nhé.

Bên dưới là chữ ký quen thuộc: Trần Minh.

Lê An đến. Quán vắng người, chỉ có ánh đèn vàng dịu. Trần Minh đã ngồi chờ, cốc nước cam trước mặt.

“Em tưởng anh bận.”

“Tôi bận, nhưng muốn gặp cô hơn.”

Cô hơi lúng túng.

“Anh nói chuyện cứ khiến người khác hiểu lầm.”

“Thế cô hiểu lầm chưa?”

“Có lẽ rồi.”

Trần Minh bật cười. “Vậy thì… tốt.”

Giọng cậu trầm thấp, như đùa mà không đùa. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn khiến tim cô như lạc một nhịp.

Ngày thứ bảy.

Cả lớp tổ chức lao động tổng vệ sinh. Trần Minh giành phần lau cửa sổ cùng cô.

Khi cô vươn người lau cao, chiếc ghế bất ngờ trượt nhẹ.

“Cẩn thận!” – Cậu kịp thời kéo cô lại, tay siết chặt eo cô.

Khoảng cách gần đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình. Ánh mắt Trần Minh sâu như mặt nước.

“Cảm ơn…”

“Cô nên biết ơn tôi thường xuyên hơn.”

Cô bật cười, giấu đi sự bối rối.

Tối hôm đó, khi Trần Minh về đến nhà, điện thoại rung. Tin nhắn từ nhóm bạn:

“Còn ba ngày. Chuẩn bị sẵn lời tỏ tình đi nha.”

Cậu nhìn dòng chữ, tay nắm chặt điện thoại.

Lần đầu tiên, cậu thấy ghét chính mình.

Cậu nhớ nụ cười dịu dàng của Lê An, nhớ giọng nói nhỏ nhẹ của cô, nhớ cả ánh mắt tin tưởng khi cô nhìn cậu. Tất cả như một mũi kim châm vào ngực.

Chỉ là trò cá cược thôi mà, sao lại thấy tội lỗi đến thế?

Ngày thứ tám.

Trong giờ học, Trần Minh không tập trung được. Mỗi khi cô nghiêng người ghi chép, cậu lại thấy khó thở. Cô thật sự tin cậu thích mình.

Giờ ra chơi, cô quay sang: “Anh có chuyện gì sao?”

“Không. Chỉ hơi mệt.”

“Anh ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Mai em mang bánh cho nhé.”

Cậu im lặng. Không dám nhìn vào mắt cô.

Ngày thứ chín.

Tin đồn bắt đầu lan.

“Ê, nghe nói Trần Minh đang tán Lê An hả?”

“Thật không? Con bé hiền vậy mà…”

“Biết đâu bị lừa?”

Lê An nghe thoáng qua, lòng chùng xuống. Nhưng rồi cô tự nhủ: Không thể nào. Trần Minh không như thế.

Buổi chiều, cậu đưa cô về. Trên đường, cô hỏi khẽ:

“Anh hay đùa người khác lắm hả?”

Cậu ngẩn ra. “Sao hỏi vậy?”

“Em nghe người ta nói… Anh từng cá cược chuyện tình cảm.”

“Tin à?”

“Không. Nhưng… em sợ.”

Trần Minh dừng lại. Ánh mắt cậu thoáng tối.

“Tin tôi đi. Lần này không có cá cược.”

Lê An nhìn cậu, tin. Vì ánh mắt cậu khi nói điều đó quá thật.

Ngày thứ mười.

Buổi sáng trời nhiều mây. Cậu hẹn cô ra sân sau trường, nơi hàng cây bằng lăng rợp tím.

“Có chuyện gì à?” – Cô hỏi, giọng nhỏ.

Cậu im lặng vài giây, rồi nói:

“Lê An, tôi thích cô.”

Cô sững người.

“Thích… em?”

“Ừ. Mười ngày qua, tôi nhận ra cô khác hẳn mọi người. Tôi muốn ở cạnh cô, dù chỉ là một chút.”

Gió thổi, tà áo cô khẽ bay. Cô không nói gì, chỉ nhìn cậu. Một phần cô thấy vui, nhưng phần khác lại thấy sợ.

“Anh nói thật chứ?”

“Thật.”

Cô mỉm cười nhẹ: “Em cần thời gian. Em chưa quen chuyện này.”

“Được. Tôi sẽ đợi.”

Cậu nói, nhưng trong lòng nghẹn lại. Bởi đúng lúc ấy, điện thoại trong túi rung lên – tin nhắn từ nhóm bạn:

“Xong chưa? Tỏ tình thành công thì mai tụi tao chuyển tiền nha, kkk.”

Cậu siết chặt điện thoại. Nhìn nụ cười của Lê An, cậu thấy tim mình như vỡ ra.

Một lời nói dối đã được gieo.

Một tình cảm thật đang hình thành.

Và Trần Minh biết, trò cá cược mười ngày ấy… sẽ trở thành điều anh hối hận nhất trong quãng đời thanh xuân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×