Sáng sớm hôm ấy, sân trường rộn ràng hơn bao giờ hết. Những tấm bạt xanh, những giỏ đồ ăn, và cả tiếng cười nói náo nhiệt vang khắp nơi. Hôm nay là ngày cắm trại thường niên của khối 12 – sự kiện được mong chờ nhất năm.
Lê An đeo balo nhỏ, tay cầm hộp cơm do mẹ chuẩn bị, lặng lẽ bước vào khu vực tập trung. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần jean và khoác ngoài chiếc áo khoác mỏng màu be. Tóc buộc cao, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn sáng bừng dưới nắng sớm.
Phía xa, tiếng một nhóm nam sinh ồn ào vang lên:
— Ê, Trần Minh! Ông mang đàn chưa đấy?
— Có chứ, đàn mà thiếu thì làm sao khiến mấy lớp khác lé mắt được!
Tiếng cười của đám bạn vang lên, rộn ràng, sảng khoái. Trần Minh khoác vai đám bạn, gương mặt vẫn là nụ cười nửa miệng đầy tự tin, mái tóc đen lòa xòa trong gió. Cậu nổi bật một cách tự nhiên giữa đám đông – kiểu người chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến người khác phải chú ý.
Lê An ngồi xuống bên góc bãi cỏ, mở sổ ra ghi lại vài dòng nhật ký. Từ ngày ngồi cạnh Minh, cuộc sống của cô bỗng trở nên lộn xộn lạ thường. Cậu ta lúc thì trêu chọc, lúc lại quan tâm chẳng lý do. Có hôm gửi tin nhắn chỉ để hỏi “Ăn cơm chưa?”, có hôm lại lặng im cả buổi. Lê An vốn không quen kiểu người như vậy – nửa thật nửa giả, nửa gần nửa xa.
— Ê, Lê An, lại đây giúp bọn tớ dựng lều với! — giọng Thu vang lên, cô bạn thân của An vẫy tay gọi.
An mỉm cười gấp sổ lại, đứng dậy đi đến chỗ nhóm bạn. Cô không biết rằng, ở phía xa, có ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo.
Buổi trưa, khu cắm trại rợp nắng. Dưới tán hoa anh đào cuối sân, lớp 12A dựng được chiếc lều to nhất, vừa là chỗ nghỉ vừa là “đại bản doanh”. Mấy nhóm nam sinh đang nướng thịt, trong khi các bạn nữ bày biện đồ ăn, tiếng cười vang lên giòn giã.
Trần Minh đang ngồi trên ghế gấp, ôm đàn, ngẫu hứng gảy vài hợp âm. Cậu vô thức đưa mắt nhìn quanh – và dừng lại ở hình ảnh Lê An đang khom người cột dây lều. Mấy sợi tóc buông ra, vương trên má, ánh nắng chiếu lên khiến gương mặt cô như được phủ một lớp sáng dịu dàng.
Cậu bật cười nhẹ.
“Không hiểu sao cứ nhìn thấy cô ấy lại thấy buồn cười.”
Nhưng trong tiếng cười ấy, có chút gì đó khác – một sự chú ý vô thức, không còn mang màu sắc trêu chọc như những ngày đầu.
— Này, cậu làm gì đấy? — giọng Trần Minh vang lên phía sau.
An ngẩng lên, hơi ngạc nhiên khi thấy Minh đứng đó, một tay đút túi, một tay cầm chai nước suối.
— Cột dây lều. Cậu hỏi làm gì?
— Nhìn có vẻ... không ổn lắm. Để tôi giúp cho.
— Không cần đâu.
— Thật đấy, dây này cứng lắm, con gái buộc dễ bị trượt tay...
Chưa dứt lời, dây lều bỗng tuột mạnh, bật ngược lại. Lê An giật mình, lùi về sau, nhưng sợi dây đã kịp quất trúng cổ tay cô.
— Á!
Cô nhăn mặt, cơn đau rát lan ra. Vệt đỏ hằn lên da. Minh hốt hoảng:
— Ê, bị sao rồi? Cho tôi xem!
Cậu nắm lấy cổ tay cô, giọng bỗng nghiêm túc lạ thường. Vết sưng đỏ rõ ràng, có chỗ rớm máu nhẹ.
— Đau lắm không? — cậu hỏi, ánh mắt thoáng lo lắng.
— Không sao, chỉ là xước nhẹ thôi...
— “Không sao” cái gì! Ngồi yên đó. — Minh nói dứt khoát, chạy đi lấy túi y tế từ lều.
Cả nhóm bạn nhìn theo, ngạc nhiên. Ai mà nghĩ Trần Minh – người từng nổi tiếng vô tâm và hời hợt – lại có thể vội vàng đến vậy chỉ vì một vết thương nhỏ.
Minh quay lại với bông gạc và lọ sát trùng.
— Đưa tay đây.
— Tớ tự làm được.
— Lê An, ngoan nào, để tôi. — giọng cậu trầm xuống, không đùa như mọi khi.
An hơi khựng lại. Cô chưa từng nghe Minh nói bằng giọng đó. Ánh mắt cậu tập trung, từng động tác đều nhẹ nhàng. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng xen trong gió.
— Đau không? — cậu hỏi khẽ.
— Hơi... rát một chút.
— Cậu đúng là hậu đậu.
— Ai bảo cậu đến gần làm gì.
Minh bật cười, ánh nhìn mềm đi.
— Ờ, lỗi của tôi. Nhưng ít ra vì thế mà tôi có cơ hội... quan tâm cậu.
An im lặng, tim khẽ đập nhanh. Câu nói nửa thật nửa đùa ấy khiến cô không biết nên phản ứng thế nào. Từ khi nào, những câu nói của Minh lại khiến lòng cô rung lên như thế này?
Buổi chiều, cả lớp tổ chức trò chơi tập thể. Mọi người chia nhóm, thi đấu sôi nổi giữa sân cỏ. Tiếng hò reo, tiếng nhạc vang vọng. Dưới tán anh đào, cánh hoa rơi rụng lả tả.
Trò chơi cuối cùng là “bịt mắt bắt người”. Người bị bịt mắt sẽ phải dựa vào tiếng động để bắt thành viên khác. Khi đến lượt Trần Minh, cậu đeo khăn che mắt, cười đầy tự tin.
— Được rồi nhé, tôi mà bắt được ai thì người đó phải mời tôi trà sữa cả tuần!
Cả đám cười ầm lên. An cũng cười, đứng nép trong góc. Cậu di chuyển chậm, tay vung nhẹ như đang dò tìm không khí. Mọi người xung quanh trêu chọc, hét lên để đánh lạc hướng.
Rồi bất ngờ, cậu bước thẳng về phía An.
— Khoan, hướng đó đâu có ai... — một bạn nói khẽ, nhưng Minh đã dừng lại, chạm vào vai cô.
Cánh hoa anh đào khẽ rơi xuống tóc cô, và đúng khoảnh khắc đó, Minh tháo khăn ra. Ánh sáng ùa vào, và người đầu tiên cậu thấy là Lê An – ánh mắt tròn xoe, hơi bối rối, đôi má hồng nhẹ dưới nắng.
Không ai lên tiếng. Không khí dường như đông cứng trong giây lát.
Rồi Minh bật cười, nhưng nụ cười ấy không giống thường ngày – có chút lúng túng, có chút xao động.
— Trông cậu... giống hoa anh đào thật đấy.
An quay đi, tim đập nhanh.
— Cậu nói linh tinh gì thế...
— Không đâu. Tôi nói thật mà.
Minh nhìn cô, ánh mắt chợt dịu lại. Trong khoảnh khắc ấy, dường như có điều gì đó thay đổi — thứ gì đó mơ hồ giữa đùa và thật, giữa trò chơi và cảm xúc thật lòng.
Chiều muộn. Khi các nhóm đang thu dọn đồ, gió thổi nhẹ, cánh hoa anh đào bay lượn khắp sân. Lê An đứng yên, nhìn sắc hồng phai rơi đầy trên tay mình.
Trần Minh bước đến, khẽ nói:
— Cảm ơn vì hôm nay nhé.
— Vì gì cơ?
— Vì cậu làm tôi nhận ra... không phải điều gì vui vẻ cũng chỉ là trò chơi.
Lê An ngước nhìn. Ánh chiều nghiêng xuống, phản chiếu trong mắt Minh ánh sáng mềm như mật.
Cô khẽ cười, gật đầu:
— Vậy thì... mong cậu nhớ điều đó thật lâu.
Đêm hôm ấy, về đến nhà, Trần Minh mở điện thoại. Tin nhắn của Lê An hiện lên:
“Cảm ơn cậu... vì đã giúp mình băng tay.”
Chỉ một dòng ngắn ngủi, nhưng cậu đọc đi đọc lại đến mấy lần.
Trần Minh ngả người xuống giường, mỉm cười nhẹ.
Giữa gió xuân, ký ức buổi chiều bên hoa anh đào dường như vẫn chưa tan đi.
Và lần đầu tiên, cậu biết thế nào là... lo sợ đánh mất một người.