Buổi sáng thứ Tư, sân trường vẫn còn đọng sương. Hàng phượng vĩ đầu dãy lớp khẽ lay, hoa đỏ rơi lả tả xuống nền gạch ẩm. Lê An đến sớm, như thường lệ. Cô ngồi vào chỗ, mở sách ra đọc, ánh sáng mờ chiếu qua khung cửa sổ khiến khuôn mặt cô có chút nhạt nhòa.
Trần Minh đến trễ. Cậu bước vào, áo sơ mi chưa kịp cài nút cổ, ba lô đeo hờ hững trên vai. Khi thấy Lê An, cậu cười:
“Chào buổi sáng, bạn học gương mẫu.”
Cô chỉ gật đầu nhẹ, không ngẩng lên.
“Cậu luôn đến sớm thế à?” – Minh hỏi tiếp, giọng có chút hứng thú.
“Thói quen thôi.” – Cô trả lời ngắn gọn.
“Còn tôi thì ngược lại. Luôn bị phạt trực vì đi trễ.”
“Vậy cậu nên dậy sớm hơn.” – Cô không hề có ý mỉa mai, chỉ nói như nêu một sự thật.
Trần Minh bật cười khẽ. Giọng cô luôn bình thản, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lời cô nói đều khiến cậu thấy vừa muốn chọc ghẹo, vừa không nỡ phá vỡ.
Cậu chống cằm, lặng im nhìn cô ghi chép. Thật ra, từ mấy hôm nay, Trần Minh nhận ra có điều gì đó đang thay đổi. Cậu vẫn đùa, vẫn cười, nhưng trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh cô gái bên cạnh — dáng ngồi ngay ngắn, tóc buộc gọn, đôi mắt lúc nào cũng sáng, như không thuộc về thế giới ồn ào của cậu.
Cậu từng nghĩ chuyện “cá cược mười ngày” chỉ là một trò vui. Nhưng dạo gần đây, không hiểu sao trò vui ấy lại khiến tim mình mất nhịp.
Buổi trưa, trời nắng gắt. Cả lớp tan học, tiếng nói cười vang khắp hành lang. Lê An gom vở, định ra căn-tin mua đồ ăn, thì bị ai đó gọi lại.
“Lê An.”
Cô quay lại. Là Trần Minh, tay cầm hộp sữa và ổ bánh mì.
“Cái này tôi mua dư. Cậu ăn không?”
“Không cần đâu, tôi—”
Chưa kịp nói hết, bụng cô bỗng khẽ kêu một tiếng nhỏ. Cả hai cùng khựng lại. Mặt An thoáng đỏ, còn Minh bật cười khẽ.
“Xem ra trời thương tôi rồi. Ăn đi, không tính nợ.”
Cô nhìn cậu vài giây, rồi nhận lấy, giọng nhỏ: “Cảm ơn.”
Trần Minh cười nhẹ, tay đút túi quần, đi song song với cô ra hành lang. Ánh nắng chiếu qua mái tóc cô, từng sợi mảnh như phát sáng.
Chiều hôm đó, Trần Minh mở điện thoại. Cậu gõ tìm tên Lê An trong danh sách lớp nhóm chat, tay ngập ngừng.
Rồi cậu gửi đi tin nhắn đầu tiên.
Trần Minh: “Ê, cậu có bài tập Toán không, gửi tôi với.”
Lê An: “Tôi nghĩ cậu chép cũng chẳng hiểu đâu.”
Trần Minh: “Cậu khinh tôi à?”
Lê An: “Tôi nói thật.”
Trần Minh: “Thế giúp tôi hiểu đi.”
Một lúc sau, cô không trả lời nữa. Trần Minh cười, đặt điện thoại xuống bàn. Không hiểu sao, cậu lại thấy mình đang mong đợi tin nhắn kế tiếp.
Mãi đến hơn mười phút sau, điện thoại rung.
Lê An: “Trang 57, bài 3. Làm lại theo công thức. Tôi gửi hình mẫu cho cậu.”
Cậu bật cười. “Cô gái này đúng là không bao giờ đùa nổi.”
Trần Minh: “Cảm ơn nhé, bạn cùng bàn tận tâm.”
Lê An: “Đừng cảm ơn, tôi chỉ không muốn cậu bị điểm 0 rồi bị đổi chỗ.”
Tin nhắn ấy khiến Minh ngẩn ra. Cậu bỗng thấy khó tả — không hẳn bị mắng, cũng không hẳn bị thương. Chỉ thấy… vui kỳ lạ.
Từ hôm đó, họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Ban đầu chỉ là bài tập, sau thành những chuyện lặt vặt.
Trần Minh: “Sao cậu không bao giờ nói chuyện với ai trong lớp?”
Lê An: “Tôi không giỏi bắt chuyện.”
Trần Minh: “Thế với tôi thì sao? Cậu nói đấy thôi.”
Lê An: “Vì cậu nói trước.”
Một câu trả lời đơn giản, lại khiến Minh bật cười thành tiếng.
Cậu bắt đầu để ý nhiều thứ — cách cô hay nghiêng đầu khi đọc sách, cách cô cắn nhẹ môi mỗi khi suy nghĩ, và cả việc cô thích uống sữa đậu nành mỗi sáng.
Buổi tối, khi nằm trên giường, điện thoại của cậu lại sáng lên. Một tin nhắn từ cô:
Lê An: “Mai nhớ nộp bài Toán, tôi thấy cô giáo nói sẽ kiểm tra.”
Chỉ một dòng ngắn, nhưng khiến Trần Minh bất giác mỉm cười.
Trần Minh: “Cậu đang lo cho tôi đấy à?”
Lê An: “Tôi chỉ nhắc thôi.”
Trần Minh: “Thì nhắc cũng là lo rồi.”
Lê An: “Tùy cậu hiểu.”
Tin nhắn kết thúc ở đó, nhưng Minh lại đọc đi đọc lại mấy lần.
Cậu không hiểu, từ bao giờ mình bắt đầu mong tiếng chuông tin nhắn reo lên. Từ bao giờ, việc được cô nhắc nhở, được cô nói chuyện, lại khiến cậu vui như thế.
Một ngày nọ, trong giờ ra chơi, Minh nằm gục xuống bàn, lười nhác.
Lê An đang chép bài. Cậu khẽ nói: “Ê, cậu biết không, tôi vừa mơ thấy ác mộng.”
“Vậy à? Mơ gì thế?” – cô hỏi mà mắt vẫn không rời vở.
“Tôi mơ thấy cậu bị chuyển chỗ.”
Cô ngẩng lên, nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu: “Ác mộng là sao?”
“Thì… cậu không ngồi cạnh tôi nữa.”
Lê An khẽ cười, nụ cười hiếm hoi và dịu dàng như gió. “Cậu đúng là trẻ con thật.”
“Thế cậu thích ngồi cạnh ai hơn tôi à?”
“Chưa ai hỏi tôi câu đó bao giờ.”
“Giờ tôi hỏi rồi.”
Cô ngẫm nghĩ một chút: “Tôi không quan trọng ngồi cạnh ai, miễn là được yên tĩnh.”
Trần Minh cười khẽ: “Cậu ngồi cạnh tôi mà vẫn yên được, chắc thần kinh cậu thép thật.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
“Không, tôi nói thật đấy.” – Cậu chống cằm nhìn cô, ánh mắt vô thức trở nên dịu lại. – “Cậu không giống ai cả.”
Cô không trả lời, chỉ tiếp tục ghi chép. Nhưng đôi tai khẽ ửng hồng.
Tối đó, tin nhắn đến muộn hơn thường lệ.
Trần Minh: “Cậu đang làm gì thế?”
Lê An: “Đọc sách.”
Trần Minh: “Lúc nào cậu cũng đọc sách à?”
Lê An: “Ừ.”
Trần Minh: “Thế cậu có bao giờ nghĩ đến việc làm gì đó liều lĩnh không?”
Lê An: “Như thế nào?”
Trần Minh: “Ví dụ… thích ai đó, rồi nói thẳng với họ chẳng hạn.”
Một khoảng im lặng dài. Minh nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập hơi nhanh. Cậu không hiểu vì sao mình lại hỏi câu đó. Có lẽ vì muốn biết cô sẽ nói gì.
Cuối cùng, tin nhắn đến.
Lê An: “Nếu thích ai đó, tôi sẽ im lặng. Vì đôi khi nói ra chẳng thay đổi được gì.”
Trần Minh đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, rồi buông điện thoại xuống. Cậu ngồi dậy, chống tay lên đầu gối, lòng bỗng thấy trống rỗng.
Từ bao giờ, trò đùa ngày ấy lại biến thành những cảm xúc thật khó chịu thế này?
Cậu nhớ lại hôm đầu tiên — khi Hạo thách cậu “tán đổ Lê An trong mười ngày”. Khi ấy, cậu cười khinh khỉnh, nghĩ rằng đơn giản thôi, chỉ cần vài câu nói ngọt ngào, vài cử chỉ quan tâm là đủ.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy tin nhắn ngắn ngủi của cô, cậu lại thấy lòng mình rối như tơ vò.
Không biết từ lúc nào, cậu thật sự muốn khiến cô cười. Muốn cô tin vào lời mình, dù chỉ một chút thôi.
Ngày hôm sau, trời đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa khiến không khí mát lạnh. Trần Minh ngồi trong lớp, nhìn chỗ trống bên cạnh. Lê An xin phép xuống thư viện tìm sách, đã hơn mười lăm phút chưa quay lại.
Cậu nhìn đồng hồ, rồi bất giác nhắn tin.
Trần Minh: “Cậu ở đâu rồi? Mưa to lắm đó.”
Lê An: “Thư viện. Tôi mang dù mà.”
Trần Minh: “Ừ, cẩn thận trượt nhé. Cầu thang trơn.”
Một lát sau, cô trả lời:
Lê An: “Cậu quan tâm tôi thật à?”
Trần Minh: “Ừ. Không đùa.”
Mấy phút sau, cô trở lại lớp. Tóc cô hơi ướt, vài sợi bết vào trán. Cậu lấy khăn giấy, chìa ra: “Này.”
Cô nhìn, ngạc nhiên. “Cảm ơn.”
“Lần sau đừng đi một mình khi mưa to.”
“Cậu nói như thể tôi là trẻ con vậy.”
“Ừ, thì ai bảo cậu nhỏ con quá.” – Minh cười, tay chống cằm. – “Tôi thấy cậu như học sinh cấp hai ấy.”
“Cậu thì như trẻ con cấp một.” – Cô đáp, giọng bình thản.
Minh bật cười, không ngờ cô có thể phản đòn nhanh như thế. Cả hai cùng nhìn nhau, rồi cười thật khẽ. Lần đầu tiên, giữa họ không còn cảm giác xa cách nữa.
Tối đến, Minh nằm trên giường, ngón tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại.
Trần Minh: “Cậu này, tôi vừa nghĩ ra điều gì đó.”
Lê An: “Điều gì?”
Trần Minh: “Có khi nào… tôi sẽ quen việc nói chuyện với cậu mỗi ngày không?”
Lê An: “Thì cứ quen đi.”
Trần Minh: “Vậy nếu mai tôi không nhắn, cậu có thấy thiếu không?”
Lê An: “Không.”
Trần Minh: “Tàn nhẫn thật đấy.”
Lê An: “Nhưng nếu cậu không nhắn, tôi cũng sẽ tự hỏi vì sao.”
Câu trả lời ấy khiến tim Trần Minh đập nhanh. Cậu cười, nghiêng đầu vào gối, đọc lại từng chữ.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi lách tách. Ánh đèn điện thoại hắt lên gương mặt cậu – trong ánh sáng nhạt, có một nụ cười rất nhẹ, rất khác mọi khi.
Từ hôm đó, nhắn tin cho Lê An đã trở thành thói quen của Trần Minh.
Không còn là trò cá cược, không còn là thử thách. Chỉ đơn giản là… cậu thấy nhớ cô khi không nói chuyện.