thanh xuân là em

Chương 9: Những Ngày Bình Yên Nhất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi qua nhẹ nhàng như những làn mây đầu thu. Từ sau buổi chiều trên sân thượng hôm ấy, giữa Nhật Hạ và Trần Duy dường như đã có một sự đổi thay thầm lặng. Không ồn ào, không công khai, nhưng từng ánh mắt, từng cái chạm nhẹ đã đủ khiến trái tim hai người đập sai nhịp.

Họ không nói ra quá nhiều, nhưng cảm giác có nhau cứ len lỏi vào từng khoảnh khắc.


Sáng thứ Hai, lớp học ồn ào hơn thường lệ. Thầy chủ nhiệm thông báo chuẩn bị cho hội trại truyền thống của trường – một hoạt động lớn diễn ra vào cuối tháng Mười, nơi các lớp sẽ cùng nhau dựng trại, biểu diễn văn nghệ và tham gia trò chơi đồng đội.

Cả lớp vỡ òa trong sự háo hức. Ai nấy đều bàn tán sôi nổi, phân công công việc. Duy, với vai trò là lớp phó văn thể, đương nhiên được phân phụ trách phần dựng trại và trò chơi. Còn Nhật Hạ, lần đầu tiên, xung phong làm trưởng nhóm trang trí.

Thầy giáo còn chưa hết ngạc nhiên.

“Nhật Hạ, em thật sự muốn làm à? Trước giờ em toàn xin trốn mấy việc này đấy thôi.”

Cô cười nhẹ, nhìn về phía Duy.

“Dạ… em muốn thử. Có người hứa sẽ giúp em mà.”

Duy giả vờ ngơ ngác, rồi nháy mắt.

“Em rất sẵn lòng phụ bạn ấy ạ.”

Cả lớp cười ồ lên. Đám bạn thân của Hạ thì hú hét trêu chọc. Nhưng không ai thực sự khó chịu, bởi lẽ, mọi người đều cảm nhận được một nguồn năng lượng tích cực từ cặp đôi “im lặng mà ngọt ngào” ấy.


Những ngày chuẩn bị cho hội trại diễn ra trong không khí rộn ràng. Nhật Hạ bận rộn với những mảnh vải màu, dây đèn và bảng hiệu, còn Duy thì chạy tới chạy lui lo chuyện dựng khung trại và dụng cụ trò chơi. Dù mỗi người một phần việc, họ vẫn luôn dành cho nhau những khoảnh khắc chạm mắt lặng lẽ, những cái gật đầu động viên nhẹ nhàng.

Hạ nhận ra, mình dần dần thay đổi. Không còn là cô gái nhút nhát chỉ biết nép mình trong thế giới sách vở. Cô cười nhiều hơn, nói chuyện với bạn bè nhiều hơn, và… dũng cảm hơn.

Chỉ cần có một người tin tưởng và luôn ở cạnh, thì cả thế giới trở nên dễ thở hơn rất nhiều.


Buổi chiều trước ngày hội trại, Hạ và Duy cùng ở lại lớp muộn hơn để hoàn tất phần trang trí bảng tên lớp. Ánh nắng cuối ngày hắt vào qua khung cửa sổ, nhuộm không gian một màu vàng ấm áp.

“Cậu thấy như này được chưa?” – Nhật Hạ giơ tấm bảng với dòng chữ "11A2 – Rực rỡ từng khoảnh khắc" lên.

Duy chống cằm nhìn, gật gù:

“Đẹp. Nhưng nếu thêm một ít hoa giấy ở góc trái nữa thì sẽ hoàn hảo hơn.”

“Cậu rành trang trí dữ ha.”

“Không rành, nhưng tớ thấy mọi thứ của cậu làm đều dễ thương hết.”

Nhật Hạ đỏ mặt, vội quay đi để giấu nụ cười đang tràn ra môi.

“Thôi, mai còn dựng trại sớm. Về thôi.”

“Ừ, để tớ đưa cậu về.”


Trên đường về, cả hai cùng đạp xe song song qua con đường đầy lá vàng. Không ai nói gì nhiều, nhưng không gian ấy lại ngập tràn những cảm xúc dịu dàng. Chỉ cần nhìn nhau thôi, là đủ hiểu.

Duy bất chợt nói:

“Hạ này…”

“Hửm?”

“Nếu ngày mai chơi trò thử thách ghép đôi, thì… cậu sẽ chọn ai?”

Cô ngập ngừng, giả vờ trêu lại:

“Chắc tớ sẽ chọn bạn lớp trưởng đó. Cậu ấy chơi thể thao giỏi.”

“Ơ kìa!”

“Đùa thôi.” – Hạ cười tít mắt – “Nếu có trò ghép đôi, tớ sẽ… nhắm mắt và mong người đầu tiên nắm tay tớ sẽ là cậu.”

Duy ngẩn người một giây, rồi bật cười.

“Cậu khôn thật đó. Nhưng đừng lo, tớ sẽ giành vị trí đầu tiên đó cho bằng được.”


Sáng hôm sau, bầu không khí trường học như lễ hội. Cờ hoa ngập tràn, tiếng loa vang vọng khắp sân trường. Các lớp hào hứng dựng trại, trang trí, và chuẩn bị cho các trò chơi.

Lớp 11A2 nổi bật không chỉ vì bảng tên rực rỡ, mà còn nhờ mô hình trại bằng tre rất chắc chắn – công sức của cả nhóm nam do Duy dẫn đầu.

Nhật Hạ mặc đồng phục thể thao, tóc buộc gọn, ánh mắt sáng rỡ như nắng ban mai. Cô cười tươi khi thấy tấm bảng mình vẽ được đặt trang trọng trước cổng trại.

“Hạ, ra đây!” – Duy gọi – “Lát nữa có trò chơi tiếp sức. Cậu muốn tham gia chứ?”

“Chắc chắn rồi!”


Trò chơi đầu tiên là "Chạy ghép đội – Bịt mắt tìm người". Luật chơi rất đơn giản: người chơi bịt mắt, chạy tới một khu vực và phải nắm tay đúng người đã bắt thăm trước đó. Nếu sai – phải nhận hình phạt "tỏ tình giữa sân trường".

Cả sân hò reo không ngớt. Duy và Hạ cùng đăng ký tham gia, và bất ngờ thay – bốc trúng làm cặp đôi thử thách.

Ai cũng reo lên:

“Trời ơi, duyên số rồi!”

“Chơi cho tử tế nha hai bạn!”

Duy bị bịt mắt trước, đứng ở đầu vạch xuất phát. Hạ đứng trong khu người chờ, chen giữa những bạn gái khác.

“Bắt đầu!”

Tiếng còi vang lên. Duy vừa chạy, vừa giơ tay ra phía trước, tim đập thình thịch. Cậu đi chậm rãi, như đang cảm nhận từng bước chân.

Hạ cũng giơ tay ra. Trong đám đông ồn ào, cô nín thở chờ đợi. Và rồi… một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay cô – vừa vặn, ấm áp.

Duy tháo bịt mắt ra. Cô đang đứng trước mặt cậu, cười dịu dàng.

“Cậu biết là tớ đúng không?”

“Không phải tớ biết – mà là tớ tin.”


Buổi chiều hôm ấy, khi lễ hội dần kết thúc, cả hai ngồi trong trại lớp, cùng ăn mì ly, lặng lẽ nhìn ánh hoàng hôn ngoài sân bóng.

“Duy này…”

“Gì thế?”

“Tớ nghĩ đây là những ngày yên bình nhất của tuổi học trò.”

“Và tớ mong… nó sẽ là ký ức đẹp nhất của tụi mình.”

Cả hai cùng cụng ly mì. Không ồn ào, không hoa mỹ. Chỉ có hạnh phúc lặng lẽ, len nhẹ qua từng nhịp tim.


(Còn tiếp Chương 10...)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.