thanh xuân là em

Chương 8: Lá Thư Từ Trái Tim Cậu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lần Duy đọc được bức thư đầu tiên, giữa cậu và Nhật Hạ như có một mối dây vô hình kéo lại gần nhau hơn. Không còn những khoảng im lặng gượng gạo, không còn sự do dự, ngập ngừng. Mọi ánh nhìn, cử chỉ, và cả những cái chạm nhẹ giờ đây đều mang theo một ý nghĩa khác.

Hôm ấy, trời không nắng cũng chẳng mưa. Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm của hoa sữa cuối mùa. Nhật Hạ ngồi trong thư viện, nơi góc bàn quen thuộc – nơi mà từ ngày đầu năm học, hai người đã tình cờ ngồi cạnh nhau. Trước mặt cô là một cuốn sổ bìa cứng màu xanh nhạt.

Bên trong, không phải là những công thức Hóa học hay đề Văn dài ngoẵng, mà là... một lá thư tay, viết bằng mực xanh, chữ nghiêng nghiêng quen thuộc.

Duy đã đưa cô cuốn sổ ấy khi tan học, ánh mắt cậu nhìn cô có điều gì đó vừa hồi hộp vừa mong chờ. “Cậu đọc đi. Nhưng... chỉ đọc khi ngồi một mình nhé.”

Hạ cẩn thận mở ra.


“Gửi Nhật Hạ,

Tớ chưa từng nghĩ mình sẽ viết thư cho ai. Càng không nghĩ người đó là cậu – cô bạn gái lúc nào cũng nghiêm túc, luôn ngồi bàn đầu và chẳng bao giờ cười đùa nhiều như những người khác.

Nhưng mà, điều lạ nhất là... dường như tớ chỉ nhớ những ngày học cấp ba vì có cậu.”

“Nhật Hạ,

Có những lần tớ chỉ giả vờ hỏi bài, thật ra là để được lại gần cậu. Có những lần tớ vô tình đến lớp sớm, chỉ để thấy ánh mắt của cậu khi chăm chú đọc sách.

Và có một lần – tớ đã viết tên cậu lên bìa sau quyển vở, rồi gạch đi như thể xấu hổ với chính mình.

Tớ không dám chắc cảm xúc này bắt đầu từ khi nào, chỉ biết là... nếu ngày nào không thấy cậu, thì ngày đó bỗng dưng trở nên trống rỗng lạ thường.”

“Cậu có tin không?

Khi đọc những lá thư cậu viết, tớ thấy bản thân mình trong đó. Không phải chỉ vì tớ là người được nhận, mà bởi vì tớ cũng từng viết – trong đầu, trong tim, những điều giống hệt như vậy.

Tớ thích cậu – rất thích.
Không cần lý do, cũng không cần điều kiện.”

– Trần Duy


Đọc đến dòng cuối cùng, Nhật Hạ không giấu nổi nụ cười. Tay cô run run đặt lá thư xuống, tim đập rộn ràng như vừa chạy qua cả một sân trường rộng lớn.

Thật ra, cô vẫn luôn lo sợ. Sợ tình cảm của mình là đơn phương. Sợ nếu nói ra, tất cả sẽ vỡ tan. Nhưng vào đúng thời điểm, Duy đã mở lời. Và bây giờ, khi tất cả đã rõ ràng – cô chỉ muốn ôm cả cuốn sổ vào lòng, giữ nó như báu vật đầu đời.


Chiều hôm đó, sau buổi học, Hạ đứng đợi Duy ở cổng trường.

Cậu vừa đi ra thì thấy cô, liền hỏi khẽ:

“Đọc rồi à?”

“Ừ.” – Cô gật đầu, ánh mắt cười khẽ – “Tớ cũng định trả lời bằng thư... nhưng nghĩ lại, giờ có thể nói rồi, đúng không?”

Duy im lặng một lúc, rồi chìa tay ra:

“Vậy cậu nói đi. Nhưng... nói bằng tay cũng được.”

Nhật Hạ bật cười, đặt tay vào tay cậu. Một cái nắm thật nhẹ, nhưng đủ để cả hai hiểu rằng: đây là một bắt đầu.


Từ hôm đó, Nhật Hạ và Duy không hẳn là "yêu nhau" theo kiểu công khai. Họ vẫn như mọi ngày – học tập, cùng ôn bài, cùng tham gia các hoạt động lớp. Nhưng ánh mắt họ trao nhau, từng khoảnh khắc khi cùng bước qua sân trường, đã khác xưa.

Bạn bè bắt đầu đùa:

“Ê ê, có phải hai người đang yêu nhau không?”

Duy chỉ nhún vai:

“Chúng tôi chỉ là đồng đội học tập.”

Hạ cười nhẹ:

“Và đồng đội giữ bí mật.”


Một chiều thứ bảy, Duy rủ cô lên sân thượng trường – nơi mà học sinh hiếm khi đặt chân đến. Ở đó, gió lộng và yên bình đến lạ. Thành phố phía xa nhòe đi dưới nắng cuối ngày.

“Cậu biết không,” – Duy dựa người vào lan can – “Tớ đã định lên đây từ lâu. Nhưng tớ không muốn đi một mình.”

“Vì sợ độ cao à?”

“Không. Vì muốn người đi cùng phải là người đặc biệt.”

Hạ đỏ mặt, cố tình nhìn sang hướng khác:

“Cậu lãng mạn từ bao giờ vậy?”

“Không biết. Chắc từ khi gặp cậu.”


Khoảnh khắc ấy, có thể chẳng phải là lời tỏ tình lãng mạn như trong phim. Nhưng đối với Nhật Hạ, đó là một trong những giây phút đáng nhớ nhất của thanh xuân. Không cần hoa, không cần quà, không cần ai công nhận – chỉ cần đứng bên cạnh người mà mình thích, cảm nhận tim mình hòa chung một nhịp với tim cậu ấy.


Đêm đó, Nhật Hạ mở chiếc hộp gỗ – nơi cất những lá thư chưa bao giờ gửi. Cô cẩn thận đọc lại từng tờ, rồi gom chúng vào một phong bì lớn.

Trên phong bì, cô viết:

“Gửi người đã đọc được tất cả những điều tớ không nói thành lời.”

Ngày mai, cô sẽ đưa nó cho Duy.

Không phải để giải thích. Mà để cậu biết: từng khoảnh khắc nhỏ bé ấy – từng hồi hộp, từng rung động – đều là thật.


Thanh xuân của cô – giờ đã không còn là đơn phương.
Mà là một câu chuyện có hồi đáp.


(Còn tiếp Chương 9...)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.