28 tuổi. Cô đứng giữa căn phòng trống trơn, lặng nhìn những món đồ mà hai người từng cùng nhau lựa chọn. Những bức ảnh, những món quà, tất cả giờ đây chỉ còn là kỷ niệm mờ nhạt. Trên mặt bàn, tờ giấy ly hôn vẫn nằm đó, như một lời nhắc nhở không thể chối cãi: mọi thứ đã kết thúc.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Mười năm bên nhau, tưởng chừng như vĩnh cửu, cuối cùng lại kết thúc trong im lặng. Không tranh cãi, không hờn giận, chỉ là sự rời đi lặng lẽ mà đau đớn.
“Chung Thư, em ổn không?” Giọng của luật sư vang lên, nhưng cô chỉ gật đầu, ánh mắt vô hồn. Cô không khóc, không hề tỏ ra yếu đuối. Có lẽ, sau tất cả, cô đã quen với cảm giác trống rỗng này.
Đêm ấy, Chung Thư một mình trở về căn hộ nhỏ của mình. Ánh đèn vàng dịu dàng soi lên khuôn mặt hơi mệt mỏi, nhưng không che giấu được nét buồn trên đôi mắt. Cô ngồi trước bàn làm việc, lặng nhìn những tấm ảnh ngày xưa. Một nụ cười, một cái nắm tay, một khoảnh khắc tưởng như sẽ không bao giờ rời xa… tất cả giờ chỉ còn trong ký ức.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ ngoài cửa sổ. Cô giật mình, quay lại nhìn, nhưng ngoài trời chỉ là màn mưa nhẹ buông xuống trên phố. Một cơn gió lạnh thổi qua khe cửa, khiến cô run lên. Chung Thư thở dài, tự nhủ bản thân đang quá mệt mỏi. Cô cần ngủ.
Nhắm mắt lại, nhưng thay vì giấc ngủ bình thường, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Như thể cơ thể cô bị kéo ra khỏi hiện tại, lơ lửng giữa không gian và thời gian. Một luồng ánh sáng mờ ảo bao trùm, khiến cô hoa mắt, rồi… tất cả tối đen.
Khi mở mắt, Chung Thư ngỡ ngàng. Căn phòng trước mắt cô không còn là căn hộ hiện đại với đầy đủ tiện nghi, mà là một phòng ngủ nhỏ, giản dị với chiếc giường cũ, tủ sách và những tấm poster tuổi teen. Cô bật dậy, chạy ra gương. Khuôn mặt trước mắt cô… chính là khuôn mặt tuổi 18 mà cô từng có.
“Không thể… không thể nào…” Cô lẩm bẩm, tay run bấu vào gương. Mái tóc dài đen nhánh, làn da căng mọng, đôi mắt trong trẻo như ngày xưa… tất cả đều trở lại nguyên vẹn.
Những ký ức ùa về, không chỉ là tuổi 18, mà còn là những năm tháng sau này – những thất bại, những mất mát, những sai lầm mà cô từng mắc phải. Cô nhìn quanh phòng, cố trấn tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập nhanh.
Một tiếng chuông cửa vang lên. Cô chạy ra mở, và thấy mẹ cô đứng đó, gương mặt tươi cười: “Thư, ăn sáng chưa? Hôm nay mẹ nấu món em thích đấy!”
Chung Thư khựng lại. Mẹ cô? Em gái? Bạn bè? Tất cả đều là những người của quá khứ, chưa từng biết cô sẽ trải qua cuộc đời trắc trở phía trước. Cô đang… sống lại.
Một nỗi sợ lẫn hứng khởi trào dâng. Cô có thể thay đổi mọi thứ. Cô có thể chủ động trong tình yêu, trong cuộc sống, trong từng lựa chọn. Nhưng liệu cô có dám?
Bước ra sân trường, Chung Thư bắt gặp cậu bạn trai cũ – nam chính tương lai của cô. Lần đầu gặp anh, trái tim cô như nhói lên một cảm giác quen thuộc. Mọi thứ dường như vẫn như xưa, nhưng lần này… cô biết mình có quyền quyết định. Cô sẽ không để mình bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
“Thư! Cậu đến sớm đấy nhỉ?” Một giọng nói vang lên, và Chung Thư quay lại. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy… tất cả đều khắc sâu trong ký ức cô. Nhưng lần này, cô sẽ bước tới theo cách của riêng mình.
Cô mỉm cười, một nụ cười vừa e dè, vừa quyết đoán. Thanh xuân thứ hai của cô… mới chỉ vừa bắt đầu.