Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, rọi lên gương mặt tươi tỉnh nhưng vẫn còn chút bỡ ngỡ của Chung Thư. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn quanh căn phòng quen thuộc – nơi lưu giữ cả những ký ức ngây ngô của tuổi 18. Mùi bánh mì nóng hổi từ bếp vọng lên, mùi thơm nhè nhẹ đánh thức mọi giác quan. Cô mỉm cười, cảm giác vừa lạ vừa thân quen khiến tim cô nhấp nhô.
“Đúng là mình đang sống lại thật rồi…” cô lẩm bẩm, đặt tay lên ngực, nơi trái tim vẫn còn đập rộn ràng. Ký ức từ mười năm trước ùa về như một dòng sông dữ dội, khiến cô nhận ra rằng đây là cơ hội duy nhất để sửa sai. Không còn hôn nhân tan vỡ, không còn những quyết định sai lầm, cô sẽ tận dụng từng khoảnh khắc.
Cô bước xuống bếp, nơi mẹ đang chuẩn bị bữa sáng. Mẹ nhìn thấy cô, ánh mắt đầy yêu thương:
“Thư, ngủ ngon chứ? Mau ăn sáng đi kẻo trễ học.”
Chung Thư gật đầu, cố gắng giữ nét tự nhiên, nhưng lòng cô lại dâng lên cảm giác hồi hộp: một ngày tuổi 18, một cơ hội sống lại, tất cả đều chưa từng trải qua.
Sau bữa sáng, cô vội vã đến trường. Lớp học vẫn là phòng học quen thuộc, những bạn học cũ vẫn còn trẻ trung, tràn đầy sức sống. Chung Thư bước vào, cố gắng giấu đi cảm giác bối rối khi nhận ra mọi thứ đều giống như ký ức của mình. Nhưng trái tim cô nhảy dựng lên khi nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng cạnh cửa lớp – nam chính tương lai của cô.
Anh vẫn cao ráo, gương mặt sáng và nụ cười tinh nghịch – đúng như trong ký ức. Chỉ khác một điều: lần này, cô biết rõ mình phải làm gì, phải nói gì, và phải bước tới thế nào.
Nam chính ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, và một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Chung Thư cảm nhận nhịp tim mình dường như tăng tốc. “Không được, lần này mình phải chủ động, không được để anh đi như trước nữa,” cô tự nhủ.
Tiết học đầu tiên trôi qua trong sự hồi hộp lẫn thích thú. Chung Thư nhận thấy rằng mình có thể sử dụng kiến thức và kinh nghiệm của một người 28 tuổi để giúp bản thân nổi bật hơn, đồng thời tạo cơ hội gần gũi với nam chính. Cô không vội vàng, chỉ quan sát, học cách trò chuyện với bạn bè, tham gia các hoạt động học đường một cách khéo léo.
Giữa giờ giải lao, cô quyết định tiến đến nam chính. “Chào… mình là Chung Thư,” cô nói, giọng hơi run nhưng nở nụ cười tự tin.
Anh nhìn cô, hơi ngạc nhiên nhưng lập tức mỉm cười: “À, chào… Mình là Trình Dương. Hình như lớp mình chưa gặp cậu bao giờ nhỉ?”
Chung Thư gật đầu, trái tim nhảy lên khi thấy anh gần gũi, nhưng cô biết mình không thể chỉ dừng ở đó. Cô chọn cách nhẹ nhàng, tinh tế để gây ấn tượng: kể một vài chuyện vui trong lớp học, tham gia các hoạt động nhóm, và cười nhiều hơn – một phiên bản trưởng thành hơn của chính mình nhưng vẫn giữ nét hồn nhiên tuổi 18.
Những ngày tiếp theo, Chung Thư bắt đầu thấy sự khác biệt. Bạn bè trong lớp dần chú ý đến cô, nhưng điều làm cô vui nhất là Trình Dương bắt đầu để mắt tới cô nhiều hơn, nụ cười thường xuyên hướng về cô, và những lời hỏi han tinh tế ngày càng nhiều.
Một buổi chiều, khi cả lớp tham gia hoạt động ngoài trời, Chung Thư đứng lặng nhìn Trình Dương chơi bóng cùng bạn bè. Cô nhớ lại những kỷ niệm đau lòng của đời trước: những phút giây lạc mất nhau, những hiểu lầm chưa được giải quyết. Lần này, cô không muốn những lỗi lầm đó tái diễn.
Cô hít sâu, quyết định: “Mình sẽ không sợ hãi nữa. Thanh xuân này là của mình, là của chúng ta, và mình sẽ chủ động nắm lấy tình yêu.”
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu lên mái tóc của Trình Dương, Chung Thư cảm thấy tim mình ấm áp. Một lần nữa, cảm giác rung động tràn ngập. Nhưng lần này, cô biết rằng mình đã sẵn sàng – không còn là cô gái 18 tuổi ngây ngô, mà là cô gái 28 tuổi với ký ức và kinh nghiệm, sẵn sàng thay đổi số phận, sẵn sàng chủ động bước tới tình yêu đầu đời mà lần trước cô bỏ lỡ.
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong lòng Chung Thư, một niềm hi vọng mới đã nảy nở. Thanh xuân thứ hai của cô không chỉ là cơ hội sửa sai, mà còn là cơ hội để yêu một cách trọn vẹn, để sống trọn vẹn những gì mình chưa từng có.
Cô nhắm mắt, mỉm cười, tự nhủ: “Bắt đầu từ ngày mai, mình sẽ làm mọi thứ khác đi. Và lần này… anh sẽ không thể rời xa mình nữa.”