Một buổi chiều thứ Tư, lớp học tổ chức buổi thảo luận nhóm ngoài lớp. Không khí náo nhiệt, tiếng cười nói rộn ràng. Chung Thư và Trình Dương đi cùng nhau, tay trong tay, khiến một vài bạn trong lớp khẽ ngạc nhiên nhưng cũng ghen tị.
Khi họ ngồi xuống bàn, Mai – cô bạn cùng lớp thân thiết với Trình Dương từ trước – bất ngờ xuất hiện, nở nụ cười tinh nghịch:
“Chào cả hai! Nghe nói hôm nay cậu và Dương chính thức thành đôi rồi nhỉ? Thật thú vị!”
Chung Thư mỉm cười lịch sự, nhưng trong lòng cảm thấy nhói nhẹ. Trình Dương khẽ nắm tay cô, ánh mắt trấn an: “Ừ… cậu ấy chỉ muốn chúc mừng thôi mà.”
Mai không dừng lại ở đó. Cô ấy hơi nghiêng người, giọng pha chút trêu chọc: “Thế hôm nay Dương có định dành nhiều thời gian cho Thư không, hay vẫn ưu tiên nhóm học tập như trước?”
Chung Thư biết đây là khoảnh khắc tinh tế để thể hiện sự tự tin và trưởng thành. Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
“Mai à, hôm nay Dương và mình sẽ tham gia nhóm cùng nhau, nhưng chúng mình vẫn có thể học tập hiệu quả và vui vẻ cùng mọi người. Mình tin Dương sẽ biết cân bằng mà.”
Trình Dương gật đầu, ánh mắt nhìn Chung Thư tràn đầy cảm giác tự hào. Anh khẽ cười, nắm tay cô chắc hơn: “Cậu nói đúng. Mình sẽ không để ai cảm thấy bị bỏ rơi, và cũng sẽ dành thời gian cho Thư.”
Trong suốt buổi thảo luận, Chung Thư tinh tế phối hợp với Trình Dương, vừa giải quyết bài tập nhóm vừa tạo ra những khoảnh khắc gần gũi, khiến mọi hiểu lầm nhỏ tan biến. Mai nhận ra sự tinh tế và trưởng thành của Chung Thư, cũng phải gật gù thán phục.
Sau buổi học, cả hai cùng đi dạo quanh khuôn viên, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc đen mượt của Chung Thư. Trình Dương quay sang, giọng chân thành:
“Thư… hôm nay mình nhận ra, không chỉ tình cảm mà cách cậu xử lý mọi chuyện khiến mình cảm thấy an tâm và hạnh phúc. Cậu thật sự khác biệt.”
Chung Thư mỉm cười, ánh mắt rực sáng: “Mình cũng nhận ra, thanh xuân thứ hai này… mình muốn nắm chắc mọi khoảnh khắc bên cậu. Và mình sẽ luôn đứng cạnh cậu, vượt qua mọi thử thách nhỏ.”
Trên đường về, cả hai cùng trò chuyện, cười đùa, cảm nhận sự gắn kết bền chặt hơn. Chung Thư biết rằng, thử thách từ bạn bè hay hiểu lầm nhỏ không còn đáng sợ nữa, vì họ đã học cách tin tưởng và hỗ trợ nhau.
Tối hôm đó, khi ngồi trước bàn học, cô ghi lại tất cả những chi tiết quan trọng:
Hiểu lầm nhỏ từ bạn bè giúp cả hai học cách tin tưởng lẫn nhau.
Sự tinh tế và chủ động của cô giúp mối quan hệ bền chặt hơn.
Khoảnh khắc vượt qua thử thách tạo dựng niềm tin và sự gắn kết trong tình yêu.
Chung Thư nhắm mắt, mỉm cười, tự nhủ: “Thanh xuân thứ hai này, mình sẽ không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào. Lần này… anh sẽ không thể rời xa mình. Và mình sẽ cùng anh viết tiếp những câu chuyện tình yêu ngọt ngào nhất.”