Tháng sáu, nắng đổ như mật trên mái ngói đỏ của ngôi trường trung học. Không khí trong lớp học như đặc quánh lại bởi áp lực kỳ thi. Mỗi bàn đều kín đặc sách vở, tài liệu, giấy nháp, và những ánh mắt chăm chú, mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì.
Cố Nhược Tư cắm cúi làm lại bài tập Toán, mấy ngón tay cầm bút đã in hằn vết chai. Trên trán cô, những sợi tóc con dính nhẹ vào mồ hôi, đôi mắt có quầng thâm vì thức khuya. Nhưng trong lòng cô lại lấp lánh một thứ ánh sáng lạ — niềm tin.
Phía bàn bên cạnh, Lâm Dịch Trạch đang giảng cho cô bài hình học không gian. Giọng cậu đều, rõ ràng, bình tĩnh đến mức khiến người khác thấy an tâm.
“Cậu hiểu chưa?” – Dịch Trạch hỏi, tay cầm bút gõ nhẹ xuống vở cô.
“Ừ… chắc là hiểu rồi.” – Cô đáp, nhưng ánh mắt vẫn còn hoang mang.
Cậu khẽ cười, nhích ghế lại gần. “Không chắc đâu. Cậu xem nè…”
Ngón tay cậu trượt trên trang giấy, nét bút chạy mượt mà. Gần đến mức hơi thở cậu phả vào má cô, khiến cô cứng đờ. Cô lén nhìn sang, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cậu — và tim lại đập lạc nhịp.
“Tớ... tớ hiểu rồi!” – Cô vội vàng nói, kéo vở lại.
“Thật không đấy?”
“Thật mà!”
Cậu bật cười khẽ, nụ cười hiếm hoi mà cô luôn muốn giữ lại.
Trong giây phút ấy, mọi mệt mỏi như tan biến.
Những ngày cuối ôn thi trôi qua trong tốc độ chóng mặt. Sáng sớm, họ đến thư viện; chiều muộn, cùng nhau ra sân trường giải đề. Đôi khi, chỉ cần một cái liếc mắt thôi, cả hai đều hiểu đối phương đang nghĩ gì — mệt, nản, hay đang cần một lời động viên.
Một buổi tối, khi đèn đường đã bật sáng, Nhược Tư ngồi ở bàn học mà không tài nào tập trung nổi. Cô cầm điện thoại, bấm gửi tin nhắn:
“Cậu ơi, tớ sợ không đủ điểm.”
Chưa đầy một phút, điện thoại rung.
“Tớ ở trước nhà cậu.”
Cô giật mình, chạy ra ban công. Dưới ánh đèn vàng, Dịch Trạch đang đứng dựa vào cột điện, áo sơ mi trắng phất nhẹ trong gió, tay cầm hai lon nước.
“Cậu điên à, muộn thế này còn ra đây!” – Cô hốt hoảng.
“Cậu lo mà không ngủ được, đúng không?” – Cậu nói, giọng bình thản.
Cô im lặng.
“Uống đi. Nước chanh mật ong, mẹ tớ làm.”
Cô đón lấy, lon nước mát lạnh khiến bàn tay nóng rực dịu đi đôi chút.
“Nhược Tư.” – Cậu gọi tên cô, lần đầu tiên không thêm chữ “Cố”. “Đừng sợ. Cậu đã đi được xa hơn tớ tưởng rồi. Cậu chỉ cần tin chính mình, còn lại, tớ lo phần còn lại.”
Cô ngẩng lên, nhìn đôi mắt cậu – sâu, bình tĩnh, và đầy kiên định.
“Được. Tớ sẽ cố hết sức.” – Cô nói, và mỉm cười.
Cậu cũng cười, nhẹ như gió thoảng. “Tốt. Vì tớ không muốn thất hứa đâu.”
Ngày thi đến, bầu trời trong vắt, không gợn mây. Cổng trường thi tấp nập phụ huynh, học sinh. Cờ đỏ, băng rôn cổ vũ bay phấp phới. Không khí vừa nghiêm túc, vừa khẩn trương.
Nhược Tư đứng giữa dòng người, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Bên cạnh, Dịch Trạch đeo cặp trên vai, vẫn bình tĩnh như thường.
“Cậu lo à?” – Cậu hỏi.
“Ừ… hơi run.”
“Bình thường thôi. Coi như làm bài kiểm tra lớn. Tớ tin cậu.”
“Cảm ơn.” – Cô hít sâu.
Trước khi vào phòng thi, cậu nói nhỏ: “Nếu sợ, cứ nhớ lại lời hứa dưới cây phượng.”
Cô khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lên.
Trong phòng thi, không khí im phăng phắc. Tiếng bút lướt trên giấy, tiếng đồng hồ tích tắc. Câu hỏi trên tờ đề khiến nhiều người hoảng, nhưng Nhược Tư hít sâu, nhớ lại từng công thức mà Dịch Trạch từng giảng.
“Góc A… bằng cạnh BC nhân sin…” – Cô lẩm bẩm, tay viết nhanh.
Ba tiếng trôi qua, chuông vang lên. Khi giám thị thu bài, cô thở ra một hơi dài. Cảm giác như cả thế giới nhẹ đi một nửa.
Bước ra ngoài, ánh nắng chói chang nhưng rực rỡ đến lạ.
Dịch Trạch đã chờ sẵn ở cổng, cầm hai lon nước lạnh.
“Thế nào?”
“Ổn… chắc tớ không làm tệ lắm đâu.”
“Biết mà.” – Cậu xoa nhẹ đầu cô, khiến mái tóc rối tung. “Giỏi lắm.”
Lần đầu tiên, cô không né tránh. Cô ngẩng lên nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Những ngày sau đó là chuỗi chờ đợi dài như vô tận.
Mỗi sáng, Nhược Tư đều mở điện thoại xem thông báo điểm. Mỗi lần không có gì, cô lại thở dài.
Dịch Trạch vẫn đều đặn ghé qua nhà, cùng cô đi dạo, uống trà sữa, hoặc ngồi im nghe ve kêu.
“Cậu không hồi hộp à?” – Cô hỏi.
“Có chứ. Nhưng lo cũng đâu thay đổi được gì.”
“Cậu đúng là… bình tĩnh như người ngoài hành tinh.”
“Không phải. Tớ chỉ tin rằng, nếu cả hai chúng ta cùng cố gắng, kết quả nhất định không tệ.”
Lời nói đơn giản nhưng lại khiến cô thấy lòng mình dịu lại.
Một buổi sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tần Nhi hét ầm trong loa: “Nhược Tư! Có danh sách rồi! Lên mạng xem mau!”
Cô run rẩy mở máy tính, tim đập như muốn nổ tung. Dòng chữ hiện ra — Cố Nhược Tư: Trúng tuyển Trường cấp ba số 1 thành phố.
Cô sững người vài giây, rồi hét lên: “Tớ đỗ rồi!”
Mẹ cô trong bếp cũng chạy ra, vừa mừng vừa xúc động.
Ngay lập tức, cô nhắn cho Dịch Trạch:
“Tớ đỗ rồi!!! Còn cậu?”
Chưa đầy một phút sau, tin nhắn đến:
“Tớ cũng thế.”
Cô cười rạng rỡ, mắt cay cay.
“Cậu thấy chưa, lời hứa dưới tán phượng, chúng ta giữ được rồi.”
“Ừ. Và tớ sẽ tiếp tục giữ. Cùng nhau đi tiếp nhé.”
Ngày nhận giấy báo nhập học, họ gặp nhau trước cổng trường cũ.
Sân trường đã vắng, chỉ còn tiếng ve râm ran và vài tán phượng thưa hoa. Cô mặc váy trắng, cậu vẫn áo sơ mi, quần tối màu, tay cầm hai tờ giấy báo.
“Nhìn này.” – Cậu giơ lên, đôi mắt sáng rực.
“Cùng trường, cùng lớp.” – Cô bật cười, niềm vui vỡ òa.
“Đúng vậy. Thanh xuân của chúng ta, tiếp tục.”
Gió thổi qua, cánh phượng cuối cùng bay xuống, xoay tròn giữa khoảng trời xanh. Cô đưa tay đón lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Cậu nhớ không, hôm đó cậu nói sẽ đứng phía sau tớ.”
“Giờ thì không cần nữa. Tớ muốn đi cạnh cậu.”
Cô khẽ mỉm cười, tim đập rộn ràng.
Trước cổng trường, ánh nắng phản chiếu lên khuôn mặt cả hai — trong veo, rạng rỡ, không chút ưu tư.
Buổi lễ nhập học diễn ra trong tiếng nhạc hân hoan. Hàng trăm học sinh mới ngồi ngay ngắn, ai cũng mang trong mắt niềm háo hức. Nhược Tư quay sang nhìn Dịch Trạch, thấy cậu đang lặng lẽ cười.
Cậu thì thầm: “Chúng ta làm được rồi.”
“Ừ.” – Cô đáp, nụ cười rạng rỡ đến mức ánh nắng cũng như bị át đi.
Người phát biểu trên sân khấu nói về “tuổi trẻ, ước mơ và khởi đầu mới”. Cô bỗng nhớ lại những ngày mưa, những đêm ôn bài cùng cậu, những cánh phượng rơi lả tả. Tất cả ghép lại thành một thanh xuân không thể nào quên.
Chiều hôm đó, khi lễ kết thúc, họ lại ghé qua gốc phượng già sau trường cũ.
Gió chiều hiu hiu, hoa phượng đỏ vẫn rơi, dù chỉ còn lác đác.
“Nhược Tư.” – Dịch Trạch gọi khẽ.
“Hửm?”
“Lần đầu tiên gặp cậu, tớ không nghĩ mình sẽ cùng cậu đi xa đến vậy.”
Cô cười, đôi mắt cong cong. “Và cậu có hối hận không?”
“Không. Vì tớ biết, đây mới chỉ là bắt đầu.”
Cô im lặng, nhìn lên tán lá xanh thẫm, nắng xuyên qua từng kẽ lá như rắc vàng lên mái tóc cậu.
“Vậy thì,” – cô nói khẽ – “hãy cùng nhau đi tiếp nhé, đến cuối con đường thanh xuân.”
Cậu gật đầu, nụ cười tươi sáng đến mức khiến lòng cô xao động.
Phía xa, tiếng ve ngân dài, như khúc nhạc kết thúc một chương cũ, mở ra một khúc ca mới của tuổi mười sáu — nơi có tình bạn, ước mơ, và những rung động đầu đời ngọt ngào.