Sân trường đầu hạ rực rỡ trong sắc đỏ rực của hoa phượng. Cơn gió nhẹ thổi qua khiến từng cánh hoa khẽ rơi, nhuộm cả khoảng sân một màu ký ức. Tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây già, báo hiệu một mùa chia tay sắp đến.
Cố Nhược Tư ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm nhìn ra ngoài. Mùa hè năm nay đến sớm hơn mọi năm, ánh nắng như được phủ lên lớp màu chói lọi, khiến mọi thứ đều trở nên lấp lánh hơn bình thường. Trên bảng, cô giáo đang giảng bài ôn tập cuối kỳ, nhưng tâm trí Nhược Tư lại lạc ở đâu đó — nơi có hình ảnh một cậu con trai áo trắng, ánh mắt trầm ấm, nụ cười thoáng qua mà khiến tim người ta lỡ nhịp.
Phía sau lớp, Lâm Dịch Trạch cũng không khá hơn là bao. Cậu ngẩng đầu nhìn mái tóc đen nhánh của cô, khẽ thở dài. Chỉ còn hơn một tháng nữa là kỳ thi cuối cấp, cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ phải đối diện với một ngã rẽ quan trọng — chọn trường cấp ba.
Tan học, Nhược Tư cất sách vở, vừa đi vừa nói chuyện với Tần Nhi. Đến cổng trường, cô bắt gặp Dịch Trạch đang đứng chờ, tay cầm hai cây kem que.
“Cậu... đứng đây làm gì thế?”
Dịch Trạch đưa cho cô một cây kem, giọng điềm nhiên: “Trời nóng. Ăn đi.”
“Ơ… cảm ơn.”
Tần Nhi lập tức cười ranh mãnh: “Tớ đi trước nha, không làm kỳ đà đâu.” Rồi cô bạn chạy biến, để lại hai người đứng giữa sân trường ngập nắng.
Dịch Trạch liếc nhìn Nhược Tư, đôi mắt chứa ý cười nhẹ: “Cậu dạo này học hành sao rồi?”
“Cũng... bình thường thôi. Có vài môn hơi chật vật.”
“Muốn tớ kèm không?”
“Cậu không bận à?”
“Vì cậu, tớ rảnh.”
Câu nói ấy làm tim cô khẽ run lên. Cô cúi đầu, giả vờ tập trung ăn kem để che đi gương mặt đang dần nóng.
Buổi chiều, hai người cùng nhau ra sân sau trường. Ở đó có một cây phượng lớn — nơi họ thường ngồi học nhóm mỗi khi sắp thi. Dưới tán cây, cơn gió mát mang theo hương hoa phượng thoang thoảng.
Dịch Trạch đặt sách xuống bàn đá, mở vở: “Cậu yếu nhất là môn Toán, đúng không?”
“Ừ…”
“Thế thì bắt đầu từ bài này.”
Nhược Tư cúi xuống, chăm chú nghe cậu giảng. Giọng nói của Dịch Trạch trầm, rõ ràng, có sức hút kỳ lạ. Mỗi khi cậu cúi gần để chỉ bài, hương bạc hà dịu nhẹ từ người cậu khiến cô tim đập loạn.
Cứ thế, buổi học trôi qua trong yên bình. Khi cô làm đúng một bài khó, Dịch Trạch mỉm cười: “Giỏi lắm.”
Nụ cười ấy khiến cô muốn lưu giữ mãi.
Trời dần ngả chiều. Ánh nắng xiên qua tán lá, nhuộm tóc cô thành màu nâu ánh vàng. Những cánh hoa phượng rơi xuống, vài cánh đậu trên trang vở.
“Cậu định thi vào trường nào?” – Dịch Trạch hỏi, giọng nhẹ như gió.
“Trường cấp ba số 1… còn cậu?”
“Tớ cũng vậy.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: “Thật sao?”
“Ừ. Vào đó, chúng ta có thể học cùng nhau thêm ba năm nữa.”
“Cậu nói cứ như chắc chắn sẽ đỗ vậy.”
“Còn cậu?”
“Không biết. Trường đó là trọng điểm, tớ sợ không đủ điểm.”
Dịch Trạch mím môi, ánh mắt kiên định: “Nếu cậu cố gắng, tớ tin cậu làm được. Đến khi ấy, tớ vẫn sẽ đứng phía sau cậu.”
Cô im lặng một lát, rồi cười: “Vậy chúng ta cùng thi nhé.”
“Ừ. Cùng thi.”
Cậu đưa tay ra, lòng bàn tay mở rộng giữa làn nắng chiều.
Nhược Tư hơi ngập ngừng rồi đặt tay mình vào.
“Lời hứa này, không được quên.” – Cậu nói.
“Không quên.” – Cô đáp, môi cong lên thành nụ cười.
Trên đầu, gió khẽ lay động, những cánh phượng rơi lả tả, phủ lên hai bàn tay đang đan vào nhau.
Những ngày sau đó, cả hai đều miệt mài học. Dịch Trạch mỗi chiều đều sang nhà cô, kèm bài cho cô đến khi trời tối.
“Bài này sai ở chỗ đặt ẩn. Cậu thử nghĩ lại xem?”
“À… hình như… phải là ẩn x chứ không phải y?”
“Đúng rồi.”
Mỗi khi cô giải đúng, Dịch Trạch lại mỉm cười — nụ cười ấy, dù nhạt nhưng luôn khiến cô cảm thấy như được khích lệ gấp trăm lần.
Thời gian dần trôi. Mỗi buổi hoàng hôn, ánh nắng đổ dài trên bàn học, chiếu qua cửa sổ, rơi lên hai bóng lưng song song.
Có hôm, trời mưa rào. Mưa đập lên mái tôn, âm thanh rả rích. Dịch Trạch vẫn đến, dù ướt hết vai áo.
“Cậu không cần đến đâu, trời mưa mà.” – Nhược Tư lo lắng, đưa khăn cho cậu.
“Không sao. Cậu chưa hiểu bài hôm qua, tớ đến để giảng nốt.”
Cô nhìn cậu, bỗng cảm thấy trong tim dâng lên thứ cảm xúc vừa ấm áp, vừa nghèn nghẹn. Có lẽ, cảm giác được người khác tin tưởng và kiên nhẫn vì mình — chính là điều ngọt ngào nhất trên đời.
Ngày thi đến, trời nắng gắt. Sân trường thi đông nghịt người, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Trước khi bước vào phòng, Dịch Trạch quay sang nhìn cô: “Bình tĩnh. Hít sâu. Cậu làm được.”
Nhược Tư gật đầu, cười nhẹ: “Cảm ơn. Cậu cũng thế nhé.”
Ba ngày thi trôi qua như chớp mắt. Khi nộp bài cuối cùng, cô thở phào, lòng vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp.
Trên đường về, hai người đi song song dưới con đường rợp phượng đỏ.
“Cậu thấy sao?” – Dịch Trạch hỏi.
“Cũng tạm ổn. Có vài câu khó quá…”
“Không sao. Cậu làm tốt rồi.”
“Cậu thì sao?”
“Ổn.”
Cô nhìn cậu, thấy gương mặt tràn đầy tự tin ấy, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Dù kết quả ra sao, chỉ cần có cậu ở bên, mọi thứ dường như đều không đáng sợ.
Một tuần sau, bảng điểm được công bố.
Nhược Tư đứng trước bảng thông báo, tim đập như trống. Khi tìm thấy tên mình trong danh sách trúng tuyển trường cấp ba số 1, cô không tin nổi.
“Dịch Trạch!” – cô hét lên, quay người tìm cậu.
Cậu chạy đến, hơi thở còn gấp.
“Chúng ta… đỗ rồi! Cả hai!” – cô reo lên, mắt long lanh.
Cậu nhìn bảng, rồi khẽ mỉm cười. “Tớ đã nói mà. Cậu làm được.”
Hai người nhìn nhau, cùng cười trong niềm hạnh phúc giản đơn.
Dưới tán cây phượng năm ấy, lời hứa của họ đã thành sự thật.
Tối hôm đó, Nhược Tư ngồi bên bàn học, nhìn tờ giấy báo nhập học mới nhận được. Ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt dịu dàng, trong lòng cô khẽ dâng lên cảm xúc lạ thường.
Ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lay động, cánh phượng cuối mùa rơi nhẹ xuống hiên. Cô cầm điện thoại, gửi cho Dịch Trạch một tin nhắn ngắn:
“Cảm ơn vì đã luôn tin tớ. Cảm ơn vì đã đứng phía sau.”
Một lát sau, cậu trả lời:
“Không phải phía sau nữa. Năm tới, tớ sẽ đi cùng cậu.”
Cô đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, môi khẽ cong thành nụ cười.
Mùa hè năm ấy, có phượng nở, có nụ cười, có lời hứa — và có hai trái tim tuổi mười lăm đang khẽ đập cùng nhịp.