thanh xuân ngược lối

Chương 5: Lời hứa ở sân trường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa phượng lại đỏ rực cả góc sân trường, những chùm hoa bung nở như ngọn lửa nhỏ cháy rực trên bầu trời xanh. Tiếng ve râm ran hòa cùng tiếng cười nói của học sinh báo hiệu một năm học sắp kết thúc. Những tờ giấy thi trắng xóa, những buổi học phụ đạo cuối cùng, và những ánh mắt bịn rịn khi chia tay lớp 11 — tất cả như chậm lại, để khắc sâu vào ký ức của những đứa trẻ đang lớn.

Hạ Vy ngồi bên cửa sổ lớp học, tay chống cằm nhìn ra sân trường. Cô nhìn thấy hàng phượng đang rụng cánh đỏ rực, từng cánh mỏng bay xoay xoay rồi rơi xuống mặt đất, tan giữa khoảng sân ướt nắng. Trong lòng cô có một cảm giác lạ — vừa bồi hồi, vừa tiếc nuối, như thể thứ gì đó đang dần trôi qua mà cô chưa kịp nắm lại.

“Cậu đang nghĩ gì thế?”

Giọng nói quen thuộc vang lên. Dương bước tới, trong tay cầm lon nước ngọt mát lạnh. Cậu đặt lon nước xuống bàn Vy, cười khẽ.

“Trông cậu cứ như đang buồn vì hoa phượng rụng ấy.”

Vy khẽ lắc đầu. “Chỉ là… nhanh quá. Mới hôm nào còn học lớp 10, giờ sắp hết lớp 11 rồi.”

“Thì còn một năm nữa thôi. Rồi chúng ta sẽ thành người lớn.”

“Người lớn à…” – cô khẽ cười. – “Nghe xa quá.”

Dương không nói gì thêm, chỉ nhìn theo ánh mắt cô hướng ra sân trường. Từ ngày hôm đó — buổi chiều dưới cơn mưa đầu hạ — giữa họ như có sợi dây mỏng manh vô hình nối lại. Không ai nói rõ, nhưng cả hai đều cảm nhận được rằng, thứ gì đó trong tim mình đã khác.

Vy vẫn là cô học trò nghiêm túc, luôn cắm cúi vào vở, còn Dương vẫn là chàng trai lười biếng nhưng bất ngờ chăm chỉ vào những giờ cô giảng bài kèm. Những buổi chiều học nhóm ở thư viện, những lần trao sổ tay, những mẩu ghi chú giấu trong ngăn bàn – tất cả đều trở thành một phần không thể thiếu trong thanh xuân của họ.

Ngày hôm đó, sau tiết học cuối, Dương rủ Vy ra sân trường. Nắng chiều nghiêng nghiêng, nhuộm vàng cả khoảng sân rộng. Cây phượng trước lớp 11A2 vẫn nở đỏ rực, gió thổi qua làm cánh hoa bay tán loạn.

“Cậu biết không,” Dương nói, tay đút túi quần, giọng có chút lười nhác thường thấy, “người ta bảo, nếu nhặt được năm cánh phượng ghép lại thành hình trái tim, thì mùa hè đó sẽ là mùa hè đáng nhớ nhất.”

Vy bật cười. “Thế cậu định nhặt à?”

“Có lẽ.” – Cậu cúi xuống, nhặt một cánh phượng lên, xoay xoay trong tay. – “Nhưng mà không cần tìm hình trái tim nữa đâu. Vì tớ đã có rồi.”

Vy ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cậu. Trong ánh nắng, đôi mắt Dương ánh lên sắc vàng dịu nhẹ, trong đó có điều gì đó chân thật, khiến cô không dám nhìn lâu.

“Cậu lại nói linh tinh rồi.” – cô cố trấn tĩnh.

“Không linh tinh đâu.” – Dương cười, nhưng giọng cậu trầm xuống. – “Vy này, cậu đã nghĩ về đại học chưa?”

Cô hơi sững lại. “Cũng có. Tớ định thi sư phạm. Muốn làm giáo viên Toán.”

“Giống cậu lắm.” – Dương gật đầu. – “Còn tớ… chắc là âm nhạc. Nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

“Nhưng tớ sẽ thi cùng trường với cậu.”

Vy ngẩn ra. “Sao lại… cùng trường?”

“Vì tớ muốn gặp cậu mỗi ngày, ngay cả khi hết phổ thông.” – Cậu nói đơn giản như thể đang kể về thời tiết, nhưng trong giọng lại ẩn chứa quyết tâm lạ lùng. – “Cậu dạy Toán, tớ học nhạc. Hai khoa khác nhau, nhưng vẫn có thể gặp nhau ở sân trường. Tớ sẽ đến tìm cậu, và… mua nước ngọt cho cậu như hôm nay.”

Vy nhìn cậu, không biết nói gì. Trong tim, một luồng ấm áp lan ra, nhẹ nhưng sâu.

“Cậu đừng nói đùa. Đại học không phải dễ thi đâu. Tớ không muốn ai vì mình mà thay đổi ước mơ.”

“Không phải thay đổi.” – Dương đáp nhanh. – “Tớ chỉ muốn đi cùng đường thôi.”

Lời nói của cậu làm Vy lặng đi. Cô cúi xuống, nhặt lấy một cánh phượng, xoay xoay trong tay.

“Biết đâu sau này, cậu đổi ý thì sao?” – cô nói khẽ.

Dương mỉm cười, ánh mắt chắc nịch: “Tớ không đổi. Tớ hứa.”

Khoảnh khắc ấy, gió thổi qua, cánh phượng đỏ bay tản mác quanh họ. Dương đưa tay ra, nắm nhẹ cổ tay Vy. “Tớ hứa sẽ thi cùng trường đại học với cậu. Dù khó đến đâu.”

Vy nhìn bàn tay ấy – bàn tay cứng cáp, hơi chai nhưng ấm áp. Cô không dám rút ra. Mọi thứ dường như dừng lại. Tiếng ve kêu, tiếng lá xào xạc, cả nắng chiều vàng cũng trở thành phông nền cho lời hứa ấy – giản đơn, nhưng đẹp đến nao lòng.

Một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, làm tóc cô bay tán loạn. Cô khẽ chớp mắt, nở một nụ cười nhỏ.

“Được. Tớ ghi nhớ lời hứa này. Nếu cậu thi đậu cùng trường tớ, tớ sẽ…”

“...sẽ sao?” – Dương nghiêng đầu, chờ đợi.

Vy mím môi, đôi má ửng hồng. “...sẽ mua nước ngọt lại cho cậu, cả năm luôn.”

Cả hai cùng bật cười. Tiếng cười vang lên giữa khoảng sân rợp nắng, tan vào âm thanh ve sầu râm ran.

Buổi chiều ấy, họ ngồi trên bậc thềm nhìn hoàng hôn dần buông xuống. Cánh phượng rơi lả tả bên cạnh. Dương bỗng lấy điện thoại ra, bật ghi âm.

“Tớ muốn giữ lại âm thanh của hôm nay.”

“Để làm gì?”

“Để sau này, khi mệt mỏi, tớ bật lại và nhớ rằng, từng có một mùa hè mà tớ đã hứa với ai đó một điều.”

Vy mỉm cười, nhìn bóng cậu nghiêng dài trên nền gạch. Cô không biết rằng, lời hứa ấy — tưởng chừng nhỏ bé, ngây ngô — lại là sợi dây gắn chặt hai người với nhau suốt nhiều năm sau đó.

Tối hôm ấy, về đến nhà, cô mở sổ tay ra. Ở trang giữa, cô viết thêm một dòng:

“Cậu hứa rồi đấy. Đừng để mùa phượng sau chỉ còn lại mình tớ nhớ.”

Còn Dương, trong căn phòng nhỏ đầy những bản nhạc dang dở, cậu mở điện thoại, nghe lại đoạn ghi âm tiếng ve chiều nay. Giọng Vy trong đoạn ghi ấy vang lên trong trẻo: “Tớ ghi nhớ lời hứa này.”

Cậu mỉm cười, đặt tay lên phím đàn, gõ nhẹ vài nốt nhạc. Giai điệu ấy, về sau, trở thành bài hát đầu tiên cậu hoàn thành trọn vẹn — bài hát mang tên “Lời hứa ở sân trường.”

Và cũng từ hôm đó, định mệnh bắt đầu khẽ dịch chuyển — mang theo một lời hứa của tuổi mười bảy, một lời hứa tưởng như đơn giản, nhưng đủ sức thay đổi cả cuộc đời của hai người.

Bởi trong thanh xuân, đôi khi chỉ một lời hứa thôi… cũng có thể là khởi đầu cho tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×