Khang ngồi trước bàn học suốt cả đêm. Trên bàn, lá thư viết dở đã được gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn trong phong bì trắng. Anh định để yên, như một bí mật chỉ mình biết. Nhưng chính sự yếu lòng trong giây phút rạng sáng hôm ấy đã khiến mọi chuyện đổi khác.
Anh mở điện thoại, chụp lại toàn bộ nội dung bức thư, rồi trong một thoáng không kìm nén được, nhấn gửi qua email cho Duyên. Xong xuôi, tim Khang đập dồn dập, bàn tay run lên. Anh gần như muốn rút lại ngay lập tức, nhưng đã quá muộn.
Mấy ngày sau, Duyên mới phản hồi. Tin nhắn của cô ngắn gọn, nhưng mang nặng sự lúng túng:
– “Khang… mình đọc rồi. Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Màn hình sáng lên trong đêm, khiến Khang như chết lặng. Anh tưởng tượng gương mặt Duyên ở đầu kia, vừa bất ngờ vừa khó xử. Một khoảng im lặng kéo dài, rồi Duyên nhắn tiếp:
– “Mình không muốn cậu phải lo lắng. Ừ, đúng là ở đây có Minh, cậu ấy rất tốt, luôn giúp đỡ mình. Nhưng… Khang, cậu mãi là người đặc biệt. Chỉ là, mình không muốn tình bạn này bị rạn nứt.”
Khang cắn môi, tim thắt lại. Anh gõ những dòng chữ như dồn hết tâm can:
– “Duyên, mình không còn biết đây chỉ là tình bạn hay đã là điều gì khác nữa. 15 năm rồi, mình vẫn ở đây, chờ cậu. Thấy cậu cười bên ai khác, mình không thể nào bình thản được.”
Bên kia, Duyên đọc, nhưng không trả lời ngay. Cô ngồi lặng trong căn phòng trọ nơi đất khách, tay vô thức chạm vào sợi dây chuyền có nửa mảnh trái tim mà Khang đã tặng ngày tiễn cô đi.
Trong đầu cô chồng chất bao mâu thuẫn: Khang là tuổi thơ, là lời hứa dưới trăng, là người chưa từng buông tay ký ức. Nhưng Minh lại là hiện tại, là vòng tay an ủi khi cô mệt mỏi nơi xứ người.
Đêm ấy, Duyên không ngủ được. Lá thư của Khang trở thành một vết rạn vô hình giữa hai người, buộc cô phải đối diện với câu hỏi mà bấy lâu nay cố né tránh: cô thật sự muốn giữ Khang ở vị trí nào trong đời mình?
Trong khi đó, Khang trằn trọc nơi quê nhà. Anh biết mình vừa đánh liều – lá thư ấy, thay vì kéo Duyên lại gần, có thể chính là khởi đầu cho sự xa cách thật sự. Nhưng anh không hối hận. Vì ít nhất, lần đầu tiên sau bao năm, anh đã nói thật với trái tim mình.