thanh xuân

Chương 11: Vết nứt đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều muộn, Duyên ngồi bên cửa sổ quán cà phê quen, đôi mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại. Trên bàn, chiếc laptop vẫn mở, trang email hiển thị rõ những dòng chữ từ Khang. Cô đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, và mỗi lần, trái tim lại rung lên đầy mâu thuẫn.

Minh bước đến, đặt nhẹ ly trà trước mặt Duyên. Anh ngồi xuống, đôi mắt tinh anh nhanh chóng lướt qua màn hình. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để anh nhận ra cái tên hiển thị trong hòm thư: Khang.

– “Cậu ấy viết gì cho em vậy?” – Minh hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó.

Duyên giật mình, vội tắt màn hình, nhưng động tác vụng về khiến Minh càng thêm nghi ngờ. Anh nở một nụ cười gượng:

– “Anh không định kiểm soát em đâu. Chỉ là… anh có cảm giác em đang giấu anh điều gì đó.”

Khoảnh khắc ấy, Duyên im lặng. Tay cô siết chặt lấy dây chuyền trước ngực, như tìm một chỗ dựa vô hình. Minh để ý, và sự nghi ngờ trong lòng anh càng lớn dần.

Tối hôm đó, Minh không kìm được, mượn cớ lấy tập tài liệu từ máy Duyên, và vô tình – hoặc cố tình – bắt gặp email chưa kịp đóng. Ánh mắt anh dừng lại nơi những dòng chữ chan chứa nỗi nhớ, những câu Khang viết bằng cả trái tim. Minh lặng đi vài giây, rồi siết chặt bàn tay đến trắng bệch.

Anh bước ra ban công, đứng lặng dưới trời đêm. Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc vừa đau, vừa giận, vừa bất an. Anh yêu Duyên, đã cùng cô đi qua những ngày tháng khó khăn ở nơi đất khách. Vậy mà chỉ vài dòng chữ từ một người bạn cũ cũng đủ khiến Duyên dao động?

Khi Duyên ra ngoài, thấy Minh đang đứng quay lưng, gương mặt anh tối lại, cô linh cảm chuyện gì đó không ổn. Minh xoay người, hỏi thẳng:

– “Anh đọc rồi. Em vẫn chưa buông được quá khứ, đúng không?”

Duyên sững sờ, đôi mắt mở to, môi run run:

– “Anh… anh không nên đọc…”

– “Nhưng anh phải biết, Duyên ạ!” – Minh gần như bật thốt. – “Anh đã ở bên em những năm tháng cô đơn nhất. Thế mà, trong tim em vẫn luôn có chỗ cho Khang. Anh là ai trong cuộc đời em?”

Không khí đặc quánh lại. Duyên nghẹn lời. Đúng, cô nợ Minh quá nhiều, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng hình bóng Khang chưa từng phai nhạt.

Minh nhìn thẳng vào cô, giọng trầm hẳn:

– “Anh không muốn mất em, nhưng anh cũng không thể chịu đựng việc chia sẻ trái tim em với một người khác. Em phải rõ ràng, Duyên. Hoặc là anh, hoặc là Khang.”

Lời nói ấy như nhát dao chém xuống, xé toạc khoảng lặng vốn đã mong manh. Duyên lặng người, trái tim bị kẹp chặt giữa hai thế giới. Còn Minh, lần đầu tiên, để lộ sự yếu đuối xen lẫn kiêu hãnh của một người đàn ông sợ mất đi điều mình yêu quý nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×