Sáng hôm sau, Duyên thức dậy giữa căn phòng quen thuộc nhưng bầu không khí đã hoàn toàn khác. Minh đứng cạnh bàn, đôi mắt lạnh lùng như băng, tay cầm một danh sách công việc cô phải thực hiện trong ngày – không chỉ là đi làm, mà còn là lịch trình từng phút, từng giây.
– Em sẽ làm theo đúng như này, Duyên. Không được trễ, không được sai. Nếu không, hậu quả sẽ… – Minh dừng lại, ánh mắt dõi xuống cô đầy uy lực.
Duyên hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim cô như bị bóp chặt. Cô nhận ra, “đòn mạnh” mà Minh vừa tung ra không phải là những lời nói suông, mà là một hệ thống kiểm soát hoàn toàn. Điện thoại, email, bạn bè, thậm chí cả những cuộc gọi gia đình đều bị giám sát nghiêm ngặt.
Cô muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng cảm giác sợ hãi khiến cô cứng đơ. Minh tiến lại gần, đặt tay lên vai cô:
– Em không thể bỏ anh được, Duyên. Anh giữ em không phải vì ích kỷ, mà để bảo vệ chúng ta.
Nhưng lời nói ấy không xoa dịu nỗi sợ mà chỉ làm Duyên cảm thấy giam cầm rõ rệt hơn. Trong lòng cô, mâu thuẫn dữ dội: vừa muốn phản kháng, vừa không nỡ hoàn toàn rời bỏ Minh.
Chiều hôm đó, Duyên lén nhắn tin cho Khang, nhưng ngay khi bấm gửi, điện thoại rung lên thông báo: “Tin nhắn bị chặn.” Minh đã cài đặt toàn bộ thiết bị để giám sát cô. Cô nuốt nước mắt, biết rằng mọi nỗ lực liên lạc với Khang đều vô nghĩa.
Trong những ngày tiếp theo, Minh bắt đầu áp dụng các biện pháp “kỷ luật”: cô bị hạn chế ra ngoài, mỗi lần đi làm phải báo giờ đi, giờ về; bạn bè hay người thân muốn gọi điện cũng phải thông qua anh; và thậm chí, Minh còn thuê một người giám sát riêng, theo dõi từng bước chân của Duyên.
Những ngày sống trong giam cầm, Duyên cảm thấy lòng mình dần chai sạn. Nhưng trong sâu thẳm, một phần nào đó vẫn bền bỉ chống lại: những kỷ niệm với Khang, những lời hứa dưới trăng thuở nhỏ vẫn như mũi dao nhắc nhở cô rằng tình cảm ấy chưa bao giờ phai nhạt.
Một buổi tối, khi Minh đi công tác xa, Duyên ngồi trước gương, nhìn thẳng vào mắt mình:
– Em sẽ không để anh ta đánh mất mình… Em sẽ tìm cách…
Cô bắt đầu lên kế hoạch lén lút, từ việc tìm những khoảng thời gian Minh không giám sát, chuẩn bị những tin nhắn ngắn gửi cho Khang, đến việc quan sát thói quen của Minh để tìm lỗ hổng.
Trong bóng tối của căn phòng, Duyên thầm nhủ: đây là lần đầu tiên cô nhận ra sự mạnh mẽ của chính mình. Mỗi nhịp tim, mỗi suy nghĩ đều trở thành một cú nhảy khỏi ranh giới giam cầm, dù biết rằng nguy hiểm vẫn rình rập.
Chiếc dây chuyền mà Khang trao lần chia tay thuở nhỏ vẫn nằm trong tay cô. Duyên nắm chặt nó, như một lời nhắc nhở bản thân rằng tình cảm ấy chưa bao giờ chết, và rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm lại con đường tự do – và có thể, tìm lại cả Khang.
Nhưng trước mắt, cô vẫn phải sống trong vòng kiểm soát khắc nghiệt của Minh. Ranh giới giữa tự do và giam hãm chưa bao giờ mong manh đến vậy, và Duyên biết rằng mỗi ngày trôi qua đều là một trận chiến tinh thần khốc liệt.