Đêm ấy, quán cà phê nhỏ nơi hai người từng hẹn hò đã trở thành điểm gặp mặt định mệnh. Không gian ấm áp, ánh đèn vàng lơ lửng, nhưng bầu không khí bên trong căng thẳng đến mức có thể cắt được bằng dao. Khang đến sớm, tim đập dồn dập, tay nắm chặt nửa mặt dây chuyền kỷ niệm mà Duyên từng trao. Anh biết, lần này không còn những bức thư giấu kín, không còn khoảng cách an toàn.
Duyên bước vào, mắt đỏ hoe, nhưng gương mặt kiên định. Cô không chạy trốn lần này, không né tránh sự thật nữa. Trong lòng cô, cảm giác vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm. Sau bao năm chờ đợi, họ đã có cơ hội đứng cùng nhau, dù biết phía trước còn vô số thử thách.
Nhưng trước cửa quán, Minh xuất hiện. Anh bước vào với dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn như muốn soi thấu từng lớp cảm xúc của Duyên. Trong tay anh là những tin nhắn, những thông tin mà anh theo dõi suốt cả tuần qua, tất cả đều chứng minh một điều: Duyên chưa từng rời bỏ Khang trong tim.
Minh tiến thẳng đến bàn, giọng cứng như thép:
– Duyên, em không thể gặp anh ta như thế này. Em biết rõ hậu quả mà, em muốn phá hủy tất cả sao?
Duyên đứng lên, không lùi bước, ánh mắt đầy quyết tâm:
– Minh, em đã quá mệt mỏi với sự kiểm soát của anh. Em muốn được lựa chọn, muốn sống cho chính mình.
Khang đứng cạnh, bàn tay còn nắm dây chuyền, anh cảm nhận từng nhịp tim căng thẳng của Duyên. Giọng anh trầm nhưng chắc:
– Minh, hãy dừng lại. Duyên có quyền chọn lựa. Đây không phải trò chơi nữa.
Minh cười nhạt, nhưng trong cười đó lại ẩn chứa cả sự tức giận và bất lực:
– Anh nghĩ rằng có thể dễ dàng chia cắt chúng ta sao? Em đã quên trách nhiệm của mình, quên cả gia đình, quên cả tương lai sao?
Duyên hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu:
– Tôi chưa từng quên. Nhưng tôi cũng không quên chính mình, và tình cảm mà tôi dành cho Khang.
Quán cà phê lặng im một lúc, chỉ còn tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi Khang. Anh nhìn Duyên, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa niềm khát khao:
– Duyên… chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp.
Minh bước lại gần, cánh tay căng ra như muốn giữ Duyên lại, nhưng Duyên khẽ lách người, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:
– Anh không có quyền! Tôi không thuộc về anh, Minh!
Cuộc đối đầu trở nên căng thẳng hơn khi ba người đứng giữa quán, mỗi người là một cực lực riêng, đấu tranh giữa quyền lực, tình cảm và sự tự do. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều như thách thức nhau. Duyên cảm nhận được nhịp tim Khang đập từng nhịp, sự lo lắng xen lẫn quyết tâm. Anh không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh truyền hết tất cả: Anh sẽ ở bên em, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Minh lùi lại một bước, giọng trầm xuống:
– Nếu vậy… thì em chọn anh ta, phải không?
Duyên gật đầu nhẹ, không một lời giải thích thêm. Trong khoảnh khắc đó, Khang tiến đến, nắm tay Duyên, cả hai cùng bước ra khỏi quán. Minh đứng đó, nhìn theo, vừa tức giận, vừa chua xót. Anh nhận ra, không thể nào ép buộc tình cảm thật sự.
Ngoài trời, gió đêm thổi qua, mang theo mùi mưa sớm. Khang và Duyên đứng dưới ánh đèn đường, tay trong tay, trái tim hòa nhịp. Họ biết phía trước còn nhiều chông gai, nhưng ít nhất lúc này, họ đã có nhau, đã dám đối mặt với tất cả.
Trong bóng tối, Minh lặng lẽ quay bước, nhưng ánh mắt anh vẫn chứa đựng cả sự bức bối, sự tiếc nuối và một thứ gì đó chưa thể buông bỏ. Tam giác tình cảm chính thức bùng nổ, mỗi người đều đứng trước lựa chọn riêng: đấu tranh, buông bỏ hay chấp nhận thực tại. Nhưng Duyên và Khang đã tìm thấy nhau, và đó là ánh sáng duy nhất trong màn đêm hỗn loạn này.