Sáng hôm sau, khi ánh nắng yếu ớt len qua những tán cây ngoài phố, Duyên và Khang vẫn còn choáng váng vì cuộc đối đầu trực diện tối hôm qua. Họ đứng bên nhau, tay nắm chặt tay, nhưng không khí xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Một cơn bão dư luận vô hình đang bắt đầu ập đến, đe dọa phá vỡ tất cả những gì họ vừa tìm lại được.
Chỉ vài giờ sau, điện thoại của Duyên rung liên tục. Tin nhắn từ bạn bè, từ đồng nghiệp, thậm chí từ những người cô chưa từng tiếp xúc, tất cả đều chất chứa những lời tò mò, bàn tán, và cả những lời khuyên mang tính áp lực. “Em không nên…”, “Anh ta không xứng…”, “Gia đình em sẽ không chấp nhận đâu…” – những thông điệp này như những mũi dao vô hình chĩa vào trái tim cô.
Khang cũng không khá hơn. Những thông tin từ mạng xã hội, tin nhắn từ bạn bè và cả những lời đàm tiếu nơi công sở khiến anh cảm giác như đang bị vây quanh bởi một cơn bão vô hình. Mọi ánh mắt, mọi lời nói đều như nhắc nhở anh rằng tình yêu này là phi thường, nhưng đồng thời cũng là điều cấm kỵ.
Gia đình Duyên bắt đầu tỏ thái độ. Bà chị và bố mẹ cô gọi điện, nửa trách móc, nửa lo lắng:
– Duyên, con biết chuyện rồi chứ? Anh ấy không giàu có, không danh giá… Con có nghĩ đến tương lai không?
– Mẹ, bố, em… – Duyên lúng túng, giọng run run, nhưng cô kiên quyết: – Em yêu Khang. Em không thể sống nếu không có anh ấy.
Câu trả lời này khiến gia đình Duyên càng thêm lo lắng và dồn sức ép. Các bữa cơm gia đình trở nên căng thẳng. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều như muốn nhắc Duyên về “thực tại” mà họ cho là đúng. Nhưng trái tim cô đã quyết định, và sự lựa chọn ấy càng làm dư luận xung quanh bùng nổ.
Bạn bè, những người từng gần gũi Duyên, cũng chia phe. Người ủng hộ, người cảnh báo, người tỏ ra tò mò và bàn tán. Dù họ có ý tốt hay không, từng dòng tin nhắn, từng lời nhận xét đều tạo ra một áp lực tâm lý kinh khủng. Duyên cảm giác như đang đứng giữa một vòng vây, nhưng bên cạnh cô là Khang, người duy nhất giữ cô không rơi vào tuyệt vọng.
Trong lúc này, Minh cũng không bỏ lỡ cơ hội. Anh lợi dụng dư luận, tung ra những thông tin, những tin nhắn, những hình ảnh nhằm khiến Duyên dao động. Mỗi ngày, anh nhấn mạnh: “Anh biết em vẫn còn tình cảm với tôi, đừng vội vàng mà quên đi trách nhiệm và sự an toàn của chính mình”. Minh tạo ra một áp lực kép: vừa dùng quyền lực, vừa dùng tình cảm để tác động đến Duyên.
Khang nhìn tất cả diễn ra mà lòng đau nhói. Anh biết họ đang bị vây quanh, bị dồn ép, nhưng điều anh sợ nhất không phải là áp lực từ gia đình hay dư luận, mà là nếu Duyên chùn bước. Anh nắm tay cô, giọng trầm và chắc:
– Duyên, dù cả thế giới có chống lại chúng ta, anh vẫn ở đây. Anh không buông tay em.
Duyên nhìn vào mắt Khang, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa bình yên. Cô biết, để giữ tình yêu này, họ phải cùng nhau đối mặt với tất cả: gia đình, xã hội, dư luận và cả những kẻ cố tình làm họ rối loạn.
Chiều hôm đó, Khang và Duyên đi dạo bên bờ sông. Gió thổi mạnh, mang theo mùi của phố phường và chút mùi mưa sắp tới. Hai người im lặng, nhưng ánh mắt trao nhau đủ để hiểu nhau. Duyên nhẹ nhàng cầm tay Khang:
– Anh có nghĩ chúng ta… có thể vượt qua tất cả không?
– Anh tin. Nếu chúng ta cùng nhau, không gì là không thể, – Khang đáp, giọng đầy quyết tâm.
Bão dư luận chưa kết thúc, nhưng lần đầu tiên sau bao ngày giằng xé, họ cảm thấy sức mạnh từ chính bản thân mình và từ nhau. Mỗi bước đi, mỗi quyết định giờ đây đều mang ý nghĩa quan trọng. Họ không chỉ yêu nhau, mà còn phải bảo vệ tình yêu trước những sóng gió không ngừng.
Đêm xuống, ánh đèn đường lung linh, phản chiếu trên dòng sông, tạo ra một không gian vừa lãng mạn vừa đầy thử thách. Trong khoảnh khắc ấy, Khang và Duyên thầm hứa: dù bão dư luận có dữ dội đến đâu, họ sẽ không rời nhau. Nhưng cả hai đều biết, con đường phía trước còn dài, còn nhiều khó khăn, và những thử thách khốc liệt đang chờ họ.