Những ngày giông tố tưởng chừng đã căng thẳng, nhưng cơn bão thực sự chỉ mới bắt đầu. Tin tức về mối quan hệ tay ba giữa Duyên, Khang và Minh – dù chưa hề công khai – đã lan nhanh trong giới học trò, bạn bè cũ, đồng nghiệp, thậm chí cả cộng đồng mạng. Mọi hành động nhỏ nhất của Duyên và Khang đều bị soi xét, bình luận, phán xét.
Sáng hôm đó, Duyên mở điện thoại, và dòng thông báo liên tục từ các mạng xã hội làm cô sững sờ. Tin nhắn từ bạn bè, đồng nghiệp, những người từng quen biết từ thuở nhỏ đến hiện tại, tất cả đều chất đầy lời bàn tán, khuyên can, thậm chí là dèm pha.
– “Duyên à, anh ấy không xứng với em đâu.”
– “Em đang làm gì vậy? Hãy nghĩ đến gia đình đi.”
– “Khang không phải người phù hợp. Anh ta sẽ làm em đau khổ thôi.”
Duyên cảm thấy một áp lực khổng lồ, gần như nghẹt thở. Mỗi tin nhắn là một mũi dao thấm sâu vào trái tim cô. Nhưng bên trong, cô vẫn nhớ nụ cười, ánh mắt của Khang – người đã luôn kiên nhẫn chờ đợi cô, dù bao nhiêu năm xa cách.
Không chỉ vậy, Minh cũng bắt đầu sử dụng mọi “sức mạnh” mà anh ta có thể có. Gia đình Minh, bạn bè thân cận, các mối quan hệ xã hội đều được huy động để dồn ép Duyên. Anh ta xuất hiện bất ngờ tại các sự kiện Duyên tham gia, để lén lút chạm mặt Khang, và khéo léo gieo rắc nghi ngờ trong lòng Duyên.
Một buổi chiều, Khang và Duyên hẹn nhau tại quán cà phê quen thuộc. Không khí căng thẳng, mệt mỏi len lỏi vào từng cử chỉ. Khi Khang vừa đưa tay chạm vào bàn, Duyên đã run lên:
– “Khang… Minh hôm nay xuất hiện ở công ty em… anh ấy nhìn em như muốn nói gì đó.”
Khang nhíu mày, giọng trầm:
– “Anh biết… và anh đã đoán trước. Không sao đâu, chúng ta vẫn còn nhau mà.”
Nhưng sự tự tin của Khang chỉ là bề ngoài. Anh biết, mỗi ngày trôi qua là một trận chiến với dư luận, gia đình và cả Minh. Nếu không đủ cẩn trọng, mọi thứ sẽ tan vỡ.
Cùng lúc đó, gia đình Duyên cũng tăng cường sức ép. Bố mẹ liên tục nhắn tin, gọi điện, thậm chí tìm gặp Khang để cảnh cáo.
– “Khang, hãy nhìn thực tế đi. Con gái chúng tôi không thể đi theo một người như anh.”
– “Nếu muốn tiếp tục, anh sẽ phải đối diện với toàn bộ hậu quả.”
Những lời này không chỉ khiến Khang đau đớn, mà còn khiến Duyên bất lực. Cô vừa muốn bảo vệ tình yêu, vừa không muốn chống lại gia đình, càng không muốn mất đi Khang.
Trong thời gian này, những buổi hẹn lén lút trở thành liều thuốc duy nhất giúp cả hai thở được. Mỗi lần gặp nhau, họ trao nhau ánh mắt, nụ cười tràn đầy yêu thương, nhưng cũng là dấu hiệu của nỗi lo lắng. Mỗi cuộc gặp gỡ là một cuộc chiến tinh thần.
Một tối, sau buổi học dài, Duyên đứng trước gương, tay run run tháo sợi dây chuyền – kỷ vật duy nhất Khang từng trao trước khi cô đi du học. Cô nhìn nó, lòng tràn đầy dằn vặt:
– “Anh à… nếu em buông tay, liệu anh có tha thứ cho em không?”
Khang đứng ngoài cửa, nhìn Duyên qua khung cửa kính, ánh mắt vừa dạt dào thương cảm, vừa kiên quyết:
– “Duyên… chúng ta không thể buông tay. Dù có bao nhiêu cản trở, anh vẫn sẽ chờ em.”
Cảm giác bất lực và căng thẳng dần bùng nổ, như cơn bão thực sự ngoài kia. Những tin đồn, những lời phán xét, sự xuất hiện áp lực của Minh, và cả sức ép từ gia đình, tất cả đều đè nặng. Nhưng chính trong khoảnh khắc căng thẳng tột cùng ấy, tình cảm của Khang và Duyên trở nên sâu đậm hơn bao giờ hết. Họ nhận ra rằng nếu từ bỏ lúc này, sẽ không còn cơ hội nào khác.
Cuối cùng, họ hẹn nhau ra một bờ hồ vắng vào đêm, nơi mà ánh đèn đường phản chiếu lung linh trên mặt nước. Cả hai ngồi im lặng, đôi tay đan chặt, cảm nhận từng nhịp tim của nhau. Không lời nào được nói, nhưng tất cả những cảm xúc, lo lắng, nỗi sợ hãi, và yêu thương đều hiện rõ trong ánh mắt họ.
– “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua… tất cả,” Khang thốt lên, giọng trầm ấm.
Duyên khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài:
– “Em tin anh… và chúng ta sẽ không bỏ nhau, bất kể bão tố nào.”
Bão dư luận dữ dội ngoài kia vẫn ập đến, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Khang và Duyên tìm thấy sự kiên định. Họ biết, trước mắt còn vô số thử thách, nhưng ít nhất, họ đã quyết định không buông tay nhau.